X/ HAI GIỌT NƯỚC

Thập Tam và Thập Tứ Lang có dung mạo như hai giọt nước, họ đến với thế giới này cùng nhau, kỳ diệu thay – cả hai huynh đệ song sinh lại đều mang ấn ký mai rùa. Người Việt sống ở khu mỏ Ốc Chi coi đây là phước lành của Thần Linh ban cho khi trên cùng một mảnh đất mà có tới hai đứa trẻ được lựa chọn.
Từ nhỏ hai người đã hăng say luyện tập võ nghệ, một bước không rời nhau, khi rảnh rỗi thì khám phá hết mọi ngóc ngách của mỏ Ốc Chi, tới nay thuộc nằm lòng nơi này như chính thân thể mình. Cũng vì thế mà sau khi trở thành Vương, Lạc Cơ đã đặc cách cho hai anh em trở về nơi này làm Tướng Quân Hộ Thành.
Thập Tam tính tình trầm lặng và cẩn trọng, trong khi Thập Tứ phóng khoáng tràn đầy sức sống, là mối tình đầu của không biết bao nhiêu cô gái Việt Quốc. Khi trở thành Thập Thất Tướng Quân, Thập Tam cố tình chọn những trang phục sẫm màu giản đơn để phân biệt với Thập Tứ - người luôn vận những bộ đồ màu xanh như cây trúc, với những hình thêu ánh bạc đẹp mắt. Mỗi lần Thập Tứ điều khiển giáo, những đường chỉ bạc lấp lánh dưới nắng như nhảy múa, khiến cho người ta liên tưởng đến nghệ nhân trong gánh kịch nổi tiếng ở kinh thành.
Thập Tứ chính là một người dùng giáo xuất chúng: chàng nhanh nhẹn, nhạy bén, mềm dẻo và đột phá. Khi xung trận, chàng không màng nguy hiểm, sử dụng tốc độ hơn người của mình mà xông thẳng vào giữa quân địch, liên tục múa giáo, mỗi đòn đều hiểm hóc. Tuy ngưỡng mộ tài năng trời ban của hiền đệ, nhưng Thập Tam luôn quan ngại trước sự liều lĩnh của Thập Tứ. Bởi vậy, từ khi còn nhỏ chàng đã chuyên tâm luyện thủ pháp, yểm trợ cho đệ - thậm chí người đời còn ca tụng Thập Tam là “Lá chắn Ốc Chi Thành”, với cây giáo của mình, chàng có thể cản tất cả các đòn tấn công của địch, cho dù là vũ khí nào đi chăng nữa! Trụ của chàng vững vàng, ví như một quả núi, khí lực dồi dào mà ổn định.
Người công người thủ, huynh đệ Thập Tam và Thập Tứ giữ vững Ốc Chi Thành suốt 3 năm đầu tiên trong những năm trị vì của Lạc Cơ, góp phần không nhỏ vào uy thế của nàng trước thiên hạ.
Những ngày đầu đảm nhận trọng trách, không ít kẻ đã liều lĩnh tìm tới Ốc Chi Thành khiêu chiến với hai vị tướng quân. Khi ấy, Thập Tứ một đạp rời vọng gác nghênh chiến. Dẫu cho Thập Tam ra sức cản nhưng con ngựa hoang trong Thập Tứ luôn khiến cho chàng phi thân từ cổng thành xuống, giang rộng mũi giáo sắc nhọn, dường như điều này mang lại sự sảng khoái vô tận cho chàng. Dù đối phương thảm bại, Thập Tứ cũng chỉ vui vẻ rời đi, không kết liễu mạng sống của địch, còn lớn tiếng cười “Hẹn nhà ngươi ngày mai lại tới!”.
Mất nhiều lần tranh cãi, cuối cùng Thập Tam cũng thuyết phục được Thập Tứ không rời vọng gác khi có sự, mà phải để vệ binh chiến đấu trước.
Ít lâu sau chúng dần nhận ra, nếu chỉ đơn thương độc mã tìm cách chiếm thành thì sẽ khó lòng vượt qua tầng tầng vệ binh, huống gì là còn sức đấu với chủ tướng! Những nhóm nhỏ tự phát xuất hiện rải rác ngoài Ốc Chi Thành chừng 5 dặm, kẻ yếu liên quân tới công thành cùng nhau, ôm một tia hy vọng dành thắng lợi.
Riêng về điểm này, Lạc Cơ đã tiên liệu đúng một phần: đó là không có quá nhiều kẻ mạnh chọn bắt tay, vì chữ sỹ quá lớn, chóng phát sinh xung đột nội bộ trước khi chúng tới được chỗ của Thập Tam & Thập Tứ.
Phần còn lại, Thập Tam đã an bài quân du kích khắp dọc đường, giải quyết êm thấm các nhóm này khi chúng tiến về thành với ý đồ ngạo mạn. Về chuyện này, Thập Tam tới nay vẫn giữ bí mật với hiền đệ.
“Thập Tam ca, huynh còn nhớ trận chiến nửa năm trước chứ?! Trận đó quả thật cũng ra trò! Ta suýt chút nữa đã mất mạng rồi, may nhờ có ca!”
Miên man trong hồi ức, bỗng dưng Thập Tứ cất tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thập Tam.
“Ca làm gì mà ngẩn người vậy? À, ta biết rồi, ca nghĩ tới Nữ Vương phải không?!”
Thập Tứ cười tít mắt, giọng nói châm chọc. Thập Tam có chút hoảng, luống cuống nhìn quanh rồi nạt:
“Sao đệ có thể nói ra điều hồ đồ hỗn hào như vậy! Ngộ nhỡ có ai nghe thấy thì sao?! Ta không có nghĩ tới Lạc Cơ! Người làm huynh này là đang lo cho sự ngông cuồng của đệ!”
“Ca làm gì mà cuống cả lên như vậy chứ! Ha ha ha! Trên vọng gác này làm gì có ai khác ngoài ca và ta, có gì cứ nói thật ra xem nào! Hết 3 năm rồi, chúng ta cũng nên làm một chuyến hồi kinh, khấu đầu tạ trên Thần Điện, cũng để xem Nữ Vương bây giờ trông ra sao rồi? Người đời đồn bây giờ nàng đẹp tựa tiên vậy đấy! Cái ngày đó, khi Quy…”
Thập Tam trừng mắt nghiêm nghị. Biết mình suýt chút nữa nói ra thứ không thể nói, Thập Tứ uống cạn chén rượu, vắt chân lên ghế, hào hứng:
“Trận đó ta quả thật không ngờ chúng lại mưu đồ kỹ như vậy! Huynh nói xem, tập hợp được một phần lớn người Ragna lại như vậy, chủ tướng của chúng là người có bản lĩnh như thế nào? Từ ngày đấy đã tăng cường canh gác rồi mà đêm nào hai huynh đệ ta cũng vẫn lên vọng gác thế này… ca có phải là đã quá thận trọng rồi không?”