VIII/ QUAN KHÁCH CHỢ BẾN RỒNG

“Công tử! Lại đây nếm thử bánh lá đi!”
Lão bà mái tóc màu mây trời mở vung nồi nghi ngút khói, tỏa ra hương thơm vừa mát vừa ngọt, tay quạt nhanh nhẹn, mời vị thanh niên ngoại tộc trước mặt hết sức nhiệt tình. Chàng ta đón chiếc bánh bằng những ngón tay dài duyên dáng, khuôn mặt bừng sáng hơn cả đêm trăng tròn.
“Vị công tử này, lão bán hàng ở Chợ Bến Rồng đã lâu năm như vậy mà chưa từng thấy người khí chất hơn công tử a! Công tử là ở nước Chi lặn lội đến à?”
Ngụy Lưu nhếch khóe miệng cười khiến cho những cô gái bán hàng xung quanh đó đỏ mặt bẽn lẽn. Món bánh lá này quả thật đơn điệu nhưng tươi mới nóng hổi, có vị ngọt dịu tự nhiên, không giống như những cây kẹo đường ở Chi, hắn cắn một miếng lớn, thuận miệng hỏi:
“Lão bà, chợ ở đây mở cửa tới muộn như vậy cơ à?”
Lúc hắn đào tẩu tới khu chợ này, mặt trời đã xuống núi. Khi nhận ra làn sương đỏ vây quanh mình chẳng mang điềm lành, Ngụy Lưu đã êm thắm rút lui, hắn chẳng muốn phải liên tục giao đấu với những kẻ địch giấu mặt. Chạy đuổi tới nơi có ánh sáng và tiếng đàn ca vang vọng, Ngụy Lưu tới một khu chợ cuối chiều mà vẫn hết sức nhộn nhịp. Hắn đã nhiều lần giúp người trong làng vác hàng hóa đến bến đò gửi tới Việt Quốc nhưng chưa một lần chứng kiến các khu chợ ở nước này. Công bằng mà nói, chợ ở Việt Quốc không được lớn như ở Chi, các cửa hàng cũng không tráng lệ bằng, nhưng vật phẩm ở đây không hề kém phần phong phú, lại mang tính địa phương rất cao. Hắn khoanh tay khoan khoái đi dọc chợ, những ngọn đèn giăng nhảy múa phía trên náo nhiệt, các gian hàng xây từ trúc san sát nhau, mọi người thoải mái nói chuyện vui vẻ, trao đổi hàng hóa. Hắn nhiều lần nhìn ngắm những món món đồ cường hóa lạ mắt, tự hỏi nếu gắn chúng lên trên cây kích của mình thì trông sẽ thế nào, liệu có linh hoạt hơn trước được nữa không. Dọc chợ là những người buôn bán nhỏ lẻ không có gian hàng, thậm chí còn không giống cả người Việt, nhưng lại vô cùng đông khách. Họ rì rầm trao đổi trong góc khuất, khách mua còn có vẻ bực dọc nhưng người bán lại hả hê vô cùng. Thậm chí, Ngụy Lưu còn thoáng thấy ánh sáng đỏ lấp lánh khi họ thực hiện giao dịch, chứng tỏ cấp phẩm không hề tầm thường.
“Đúng vậy! Còn khách là còn mở cửa! Ở Việt Quốc chúng ta chỉ nghĩ vào những ngày Quốc Lễ thôi, công tử đây là tới giao thương, hay là để thăm thú?”
Ngụy Lưu xoa xoa tay, mắt nhấp nháy:
“Lão bà, ta chính là tới đây để tìm nương tử! Cảnh vật nơi này thật sự phù hợp với lòng ta, không biết đường vào kinh đô còn xa không?”
Nghe tới vậy, các cô thôn nữ không nhịn được mà thốt lên những tiếng đầy phấn khích. Lão bà phủi tay, nhiếc móc các cô gái trẻ rồi quay sang phía Ngụy Lưu, đáp lời:
“Cậu cứ thẳng về hướng Đông, nơi mặt trời mọc là nơi ở của Nữ Vương!”
Nhắc tới hai chữ “Nữ Vương”, mọi người xung quanh đều đột ngột đồng nhất đặt một tay lên ngực trái trái vô cùng kính cẩn trân quý, Ngụy Lưu có chút bất ngờ về hành động này. Hắn chắp tay đáp lễ theo tư thế của người học võ rồi cáo từ. Chỉ là khu chợ nhỏ mà vẫn rất hấp dẫn, dần về cuối chợ, bỗng nhiên một khách điếm hiện ra trong tầm mắt của hắn. Dẫu sao trăng đã lên, Ngụy Lưu nhướng lông mày rồi tiến bước vào.
Khách điếm này có khoảng sân rộng lớn, phía bên trong là khu nghỉ cho khách trọ qua đêm. Lúc này, khách quan đang ăn uống trên những chiếc bàn để ngoài sân, đa phần là người bản địa. Ngụy Lưu tùy hứng chọn một bàn xa với đám tạp kỹ đang biểu diễn giữa sân, quan sát tất thảy.
Hầu hết những người Việt đang có mặt ở đây đều mang theo vũ khí phòng thân, nhưng không khí xung quanh họ về cơ bản là ôn hòa không chút sát khí, có lẽ thường dùng như một thói quen hay chỉ để săn bắn. Điểm đặc biệt thu hút sự chú ý của hắn, đó là ai cũng có một tinh linh theo sát bên mình, chúng quẩn quanh chủ nhân không giấu diếm, cùng ăn uống và chơi đùa vui vẻ, có vẻ là những tinh linh thiện lành. Điều này rất khác với người Chi, thường giấu kỹ tinh linh thể hiện khí của mình. Ngụy Lưu là người khó tính, cho tới nay vẫn chưa tìm kiếm được tinh linh phù hợp với bản thân mình nhất. Khi còn học lỏm ở các võ đường trong thôn, hắn nghe thấy sư phụ trong đó giảng dạy tinh linh là một yếu tố không thể thiếu, chúng tùy vào nguyện vọng của chủ nhân mà hỗ trợ - có người dùng tinh linh để trị thương, có người để gia tăng sức mạnh, lại có người theo đuổi tà thuật cùng tinh linh của mình. Tinh linh có thể là bất cứ vật gì, nhưng đương nhiên là càng hiếm quý thì sức mạnh lại càng khủng khiếp. Dù đã thử đôi ba lần nhưng Ngụy Lưu không thấy một điều gì phản ứng với con người và nguyện vọng của mình như hắn kỳ vọng, nên hắn dồn công sức vào rèn luyện võ thuật và vũ khí.
Đám tạp kỹ đang biểu diễn vở kịch rất nổi tiếng ở Việt Quốc, chính là vở “Quy Huyết Đao”.
Quy Huyết Đao trong truyền thuyết chính là thần khí cấp cao nhất – cấp 16, là bảo vật trấn quốc của Việt Quốc. Dẫu cho chưa một ai từng tận mắt chứng kiến sức mạnh của nó, nhưng những huyền thoại thêu dệt xung quanh nó thì ngày một ly kỳ, đủ những yếu tố kỳ bí kịch tính, đến nay đã trở thành một trong những vở kích được yêu thích nhất trên toàn thế giới.
Ngụy Lưu nhấp chén rượu, chống tay nhìn cảnh nhân vật chính trong vở kịch – Nữ Vương Việt Quốc, tay cầm “Quy Huyết Đao”, thống trị 3 vạn quân bảo vệ bờ cõi. Sau khi tiêu diệt kẻ địch, nàng nuốt “Quy Huyết Đao” vào trong mình, dùng chính thân xác người phàm để bảo vệ thần khí. “Chẳng trách người dân Việt Quốc lại thần thánh hóa Nữ Vương của họ tới vậy!” – hắn thầm nghĩ. Trong mắt những con người này, Nữ Vương của họ khác gì một vị thần đâu kia chứ, cô ta mang trong mình thanh bảo kiếm trấn quốc, tự hóa thành một thánh linh, bảo sao lúc nào người ta cũng đồn thổi Nữ Vương của họ vô song, gươm đao tránh lối, một đòn có thể làm cạn cả biển hồ!
Mặt hắn không biểu lộ chút xúc cảm nào, ngọn lửa hắt lên những ánh sáng kỳ quái lên đôi mắt sắc nhọn, hắn nghiêng đầu nhìn “Nữ Vương” trong đoàn tạp kỹ kia. Cô ta một thân bạch y, mái tóc đen dài, phút sau đã thay đổi hoàng bào, sử dụng giáo vô cùng thành thạo.
“Nữ Vương Việt Quốc à…”
Hắn ngước nhìn vầng trăng trên cao, tay nâng ly rượu như muốn mời một chén.