VII/ SONG THÂN NHẤT BẢN
Trước sự xuất hiện của người tự xưng là Quốc Sư Việt Quốc, Nhĩ Cáp thu quyền, kính cẩn hành lễ bằng nghi thức của người Mogo. Anh đặt hai tay chéo trước ngực rồi cúi người, khẳng khái:
“Ta là Nhĩ Cáp! Đến từ Mogo, trên đường thấy sự chẳng lành nên không thể không ra tay cứu giúp! Thành thật cáo lỗi nếu đã làm kinh động tới Việt Quốc!”
Không chút giấu diếm, Nhĩ Cáp nhìn thẳng vào vị Quốc Sư trước mặt – nàng ta không phải người Việt Quốc, nhưng trước cổ đeo một chiếc dây chuyền mai rùa vàng, biểu trưng cho phẩm quan cấp cao trong triều đình đất nước này. Theo như anh được dạy, duy nhất Nữ Vương Việt Quốc đeo vương miện có hình thủy điểu lông trắng, Quốc Sư và Thập Thất Tướng Quân mang dây mai rùa vàng, hoàng thân hoặc những người có hôn sự với hoàng gia Việt Quốc dùng vòng tay gà trống đuôi ngũ sắc, hàm quan thấp hơn được cấp thẻ vàng khắc hình tứ giác ngưu. Tất cả đều là những linh vật có ý nghĩa quan trọng trong đời sống tâm linh và văn hóa Việt Quốc. Nghe nói, những linh vật đó đều là sinh vật vô song trong truyền thuyết, nhưng không ít người Việt tìm cách triệu hồi chúng làm tinh linh, tuy chưa có ai thành công.
Y phục trên người nàng quả thật lộ liễu, khiến Nhĩ Cáp bỗng chốc nóng đỏ mặt. Tại Mogo, nữ nhân không bao giờ để lộ da thịt nhiều đến như thế. Từ nhỏ chí lớn, Nhĩ Cáp chưa từng nhìn thấy chân trần của phụ nữ bao giờ, chứ đừng nói là hơn vậy. Anh dời mục tiêu ánh mắt sang chiếc lưỡi hãi sắc lẻm của Quốc Sư, tránh khỏi cho bản thân trông quá lúng túng. Tới đây, Nhĩ Cáp bàng hoàng giật mình ngưỡng mộ! Chiếc lưỡi hái này tuyệt đối không phải là vũ khí phổ thông bình thường, dù không dám chắc nhưng với số ngọc chạm khắc trên thân và thứ ma khí hùng mạnh quẩn quanh thì chí ít cũng phải cấp 8 – mà không, có khi là cấp 10 cũng nên! Nhĩ Cáp mới chỉ một lần thấy vũ khí cấp 10 trong đời, chẳng mấy chốc hình ảnh da thịt của Quốc Sư trôi tuột khỏi đầu, anh trỏ vào lưỡi hái, kích động:
“Đây liệu có phải là vũ khí thượng cấp đấy không?!”
Osahar liếc nhìn Nhĩ Cáp, nhấc một bên lông mày lên, không biết phải cảm thấy gã ngốc trước mặt quá là vồn vã hay là thất kính, rồi quyết định lờ đi câu hỏi của gã, bước tiến về phía người bị thương nặng trước mặt, hai chân nhẹ nhàng như không chạm đất. Nữ nhân người Sheido thấy sự xuất hiện của Quốc Sư, đưa tay ra định cản nàng rồi lại chần chừ rụt về, trong mắt hiện lên sự tranh đấu dữ dội.
Thấy vậy, Osahar thu lưỡi hái về phía sau, chìa lòng bàn tay hiện ra màu xanh lục lấp lánh, thể hiện mình là người có học về y thuật.
Vết thương chí mạng, kẻ ra đòn xác định lấy mạng nữ nhân Sheido này, một chiêu thương chọc thủng khoang bụng, chuẩn xác đến mức khó lòng cứu chữa. Nữ nhân đã chìm vào mê man, mồ hôi rịn trên trán hắn – cũng là một kẻ quật cường, Osahar tự đánh giá, nếu là kẻ thường có lẽ đã bước chân sang mảnh đất của Thần Thánh từ lâu rồi. Nàng nghiêng mặt nhìn nữ nhân, con mắt vàng khiến người khác ớn lạnh.
“Ta nghĩ nàng không còn trụ được lâu nữa”.
Nhưng ngay khi nhìn kỹ vào khuôn mặt của nữ nhân Sheido, Osahar chợt nhận ra điều bất thường. Mồ hôi túa ra trên trán y, đôi mắt nhỏ không ngừng co giật cắn môi như muốn tự kìm hãm bản thân, đôi tay run khẽ.
“Ngươi… chẳng có lẽ! Là thuật Song Thân Nhất Bản?!”
Nữ nhân Sheido nhìn Osahar, không đáp lời, tay đặt lên chuôi kiếm đầy phòng bị.
“Quả là bị nói trúng tim đen!” – Osahar thầm nghĩ. Song Thân Nhất Bản là bí thuật của Sheido, nàng đã đọc về nó khi nghiên cứu cấm thuật. Thuật này được dùng giữa hai người, một nam một nữ không có liên quan ruột thịt, là một huyết thệ, mọi cảm xúc và nỗi đau thể xác sẽ được chia đôi giữa hai người, điều đặc biệt nhất là vào giờ khắc thập tử nhất sinh, nếu một người nguyện ý, toàn bộ sức mạnh và kỹ năng có thể truyền sang cho người kia. Tuy nhiên nó không phải là không có khuyết điểm, hai người này từ khi lập thệ cho tới lúc lìa đời không thể ở quá xa nhau, cũng không thể để tâm can giao động hay có những khoái cảm thể xác, nếu không sẽ bị phản vệ nghiêm trọng. Ở trong tình huống này, nữ nhân kia vẫn còn giữ được một mảnh sinh mệnh vì nam nhân đang chia sớt nửa nỗi đau xé ruột gan, chèo kéo được thêm thời gian cứu người.
Nhĩ Cáp ù ù cạc cạc, không có chút khái niệm nào về câu Quốc Sư vừa hỏi nữ nhân Sheido. Tuy có chút tức tối vì bị bỏ lơ, nhưng Nhĩ Cáp không để bụng lâu. Anh ta chạy tới bên những kẻ bị nạn, hào hùng lên tiếng:
“Có thể giúp được không? Ta đã nghe nam nhân lúc trước nói rằng ngươi là thê tử của hắn nhưng lại bỏ theo người này?! Tuy ta không nắm rõ câu chuyện nhưng dù gì ra tay tới mức này là quá tàn độc rồi, có gì cứ nói, Nhĩ Cáp ta nhất định sẽ dốc lòng giúp sức!”
Osahar muốn bật cười, gã ngốc này quả thật không có chút đề phòng lại vô cùng ngây thơ, dễ dàng bị nam nhân người Chi dắt mũi bằng vài câu phỉnh lừa. Nàng thi hành y thuật cơ bản, cầm máu trên khoang bụng nạn nhân và tạm thời xoa dịu giấc ngủ của nữ nhân. Thấy ánh mắt nam nhân Sheido dịu lại, nàng biết cơn đau đã phần nào nhẹ bớt. Đứng thẳng dậy, Osahar nói:
“Con mắt đó của ngươi cũng phải trị thương đi thôi, nếu không e là cũng chẳng giữ được. Còn người này, tuy là rất khó nhưng không phải là không có cách, để cứu được chắc phải dùng tới Tâm Linh Thảo! Nhưng đây lại không phải thứ dễ tìm, cũng không sẵn có ở Việt Quốc…”
Last modified 1yr ago