VI/ HOÀNG HÔN ĐỎ
Quốc Sư Osahar gạt lưỡi hái sắc nhọn qua tấm sương mù đỏ thẫm, khuôn mặt tĩnh lặng như một bức tượng đá sau tấm mạng lụa trắng. Nàng ta nhảy xuống khỏi mỏm đá cao, hai chân trần chạm đất không một tiếng động, từ tốn tiến về phía hai người Sheido và gã người Mogo mới tham chiến.
Thông thường, Quốc Sư sẽ không tới giải cứu một trận ẩu đả vô nghĩa như vậy giữa nhiều tộc nhân trên đất Việt Quốc. Oshahar có những suy nghĩ và toan tính của riêng mình, ngay cả việc cho tới giờ này nàng ta vẫn đang nắm giữ chức danh Quốc Sư Việt Quốc đã là một điều dấy lên nhiều câu hỏi rồi.
Osahar cau mày, nghĩ lại chuyện kỳ quái đã xảy ra vào sáng ngày hôm đó tại Việt Quốc.
Rạng đông, mặt trời ban những tia nắng đầu tiên lên mặt đất Việt Quốc đầy ôn hòa như thường lệ, đột nhiên một thứ ánh sáng chói lòa phát ra từ hồ nằm sâu thẳm bên trong vương quốc, kèm theo chấn động không ngừng, chim muông kêu than điên loạn. Tại Thần Điện, các nữ quan tư tế cùng Quốc Sư cúi rạp mình cầu xin các Thần Linh không trừng phạt con người nơi đây. Mọi sự diễn ra không hề có báo trước, ngày một dữ dội, đe dọa tới toàn bộ hoàng cung. Giữa cơn biến động, Nữ Vương xuất hiện tại Thần Điện, yêu cầu tất cả mọi người rời đi.
Lạc Linh một tay khép lại cánh cổng Thần Điện, giam mình trong đó. Địa chấn dần ổn định trở lại, Quốc Sư Osahar giữ vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng nóng ran, không ngừng xoay chiếc bình của mình trong lòng, đã có trên dưới mười lần tính phá cửa Thần Điện xông vào.
Quan thần quỳ ngoài điện tới nửa ngày trời. Mặt trời lên tới đỉnh, cuối cùng Lạc Linh cũng trở ra, mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt có chút hốc hác. Nàng mỉm cười trấn an, nói rằng các Thần Linh không hề giận dữ, cơn địa chấn vừa rồi chỉ là một sự kiện thiên tai bất thường, không có gì khác, dặn dò mọi người nên gia cố nhà cửa, tích trữ lương thực và không ngừng rèn luyện bản thân. Quan thần hân hoan, kính cẩn cúi đầu lùi xuống, không dám nhìn trực tiếp vào bộ dạng của nữ vương lúc này.
Nàng cố giữ cho bước chân chậm rãi, giấu đi sự mệt mỏi và đi về phía tẩm điện của mình. Osahar theo sát phía sau, khép lại cảnh cửa rồi chìa một tay đỡ lấy nữ vương. Lạc Linh mất sức, gần như trụy xuống.
“Quốc Sư… Ngươi hãy nhìn ấn ký trên gáy ta xem.”
Osahar nâng mái tóc đen dài của Nữ Vương lên, giật mình nhận ra ấn ký mai rùa vàng đang nhuốm một màu đen cổ quái trước nay chưa từng có. Nàng ta lấy chiếc khăn lụa chấm những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nữ vương, nhẹ giọng hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra thưa Ngài?”
Lạc Linh cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn mang nhiều tâm trạng, như thể có một bí mật không thể tiết lộ, nhưng trong lòng đã mang quá nhiều gánh nặng, thở hắt ra:
“Quốc Sư… ngày mà chúng ta e ngại có lẽ đã tới rồi, ta hôm nay nhất định phải tới phiến đá đầu rồng một chuyến, không còn cách nào khác!”
Osahar dừng tay chấm mồ hôi, dùng cả hai đôi mắt khác màu mà quan sát Nữ Vương, thận trọng:
"Nữ Vương… cơn địa chấn có thể là bất cứ điều gì, tại sao Ngài lại quả quyết rằng ngày-đó đã tới kia chứ? Ta e là Ngài chỉ quá mệt nhọc, ta chưa nhận được bất kể một thông điệp nào từ…”
Nàng ta cứng họng, không thể kết thúc câu nói, bàng hoàng phóng tầm mắt ra ngoài cửa. Là hoàng hôn đỏ! Màu đỏ như màu máu bao trùm lấy bầu trời vĩ đại của Việt Quốc. Lạc Linh cười mà như không cười, chống tay vào bàn lấy sức, đứng dậy thay y phục.
“Ngươi đã nhận được thông điệp của Thần Linh rồi đó. Hoàng hôn đỏ đã tới rồi. Trong chuyến đò ngày hôm nay ta buộc phải đưa tại phiến đá đầu rồng, sẽ xuất hiện một người thay đổi vận mệnh nghìn năm qua ở Việt Quốc!”
Nhưng thay đổi theo chiều hướng nào, người đó là bạn hay là thù? Lạc Linh không thể biết. Vì sao nàng biết lời s ấm truyền đó có thật, nàng cũng không thể tiết lộ cho Osahar. Nàng chỉ biết rằng đó là bổn phận của nàng, là mệnh lệnh của Thần Linh, trong số những người sẽ lên đò tại phiến đá đầu rồng vào ngày có hoàng hôn màu máu, được đưa đò bởi nữ vương Việt Quốc – có một người sẽ thay đổi tất cả.
Nàng không thể chối từ sứ mệnh này, dù không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng ấn ký trên gáy không cho phép nàng trái lời.
Osahar hồi tưởng lại những sự cố biến động của ngày hôm nay, nhớ cả lại việc Nữ Vương tức tốc trở về đại điện, hạ lệnh cho nàng ta mau chóng tới giải vây cho những kẻ lỗ mãng đã lên đò, chỉ vừa mới chạm chân tới lãnh thổ Việt Quốc đã ẩu đả. Không biết kẻ nào trong số họ là người quan trọng, việc cần làm trước mắt là giữ lại mạng cho chúng.
“Nữ nhân! Ngươi là ai?!”
Gã người Mogo đứng thẳng người, chĩa kiếm vào Osahar, lớn giọng hỏi. Osahar không biến sắc, khoát rộng lưỡi hái, hất cằm trả lời:
“Ta là Quốc Sư Việt Quốc, không cho phép các người chém giết bừa bãi trên lãnh thổ chúng ta!”
Màn sương đỏ tan biến, trên bờ lúc đó chỉ còn Quốc Sư Osahar, cặp đôi người Sheido và chàng trai trẻ Mogo.
Ngụy Lưu đã biến mất.
Last modified 1yr ago