NGOẠI TRUYỆN// LONG THẦN KHÍ
“LONG THẦN KHÍ”: Huyền thoại 7 Vương Quốc Ngoại Truyện 7 VŨ KHÍ THƯỢNG CỔ CỦA NHỮNG VỊ ANH HÙNG ĐẦU TIÊN
Hàng ngàn năm về trước, Sedrah chỉ vừa mới bước vào thời kỳ Khởi Nguyên, và 7 nhân tộc bắt đầu những cuộc chiến ròng rã ngày đêm mở mang bờ cõi. Tưởng chừng như những trận chiến thảm khốc này sẽ không bao giờ kết thúc, muôn nơi loạn lạc…thì giữa lúc trời đất khói lửa mịt mù, khúc ca về những vị anh hùng đầu tiên của nhân loại vang lên. Truyền thuyết kể lại rằng, những vị anh hùng này là truyền nhân đầu tiên của loài rồng thiêng, được sinh ra để dẫn dắt các nhân tộc. Trong tay 7 vị anh hùng đó là những thần khí tối thượng, với sức mạnh huyền diệu mà con người chưa từng nhìn thấy.
7 Thần Khí này nguồn gốc không hề tầm thường, giai thoại về chúng vẫn hấp dẫn những kẻ tò mò cho đến tận ngày nay: Thần Khí có khả năng gia tăng sinh lực cho chủ nhân, kháng độc, hay thậm chí là khiến cho đối phương tê liệt. Những câu chuyện đó khiến không ít dòng tộc săn đuổi tìm kiếm đời này qua đời khác, ôm mộng trở thành chủ nhân của “Long Thần Khí" - những vũ khí được đúc kết từ xương cốt rồng thiêng.
Nhiều kẻ ngông cuồng mạo muội đặt câu hỏi, “Nếu những mảnh cốt rồng có thể làm nên Thần Khí phi thường như thế, tại sao con người không có nhiều Long Thần Khí hơn?”
Để có thể tìm được một mảnh cốt rồng hoàn chỉnh mà đem đúc làm vũ khí đã là chuyện triệu năm có một, phần lớn xương cốt loài rồng đã hóa thành bụi, thành cỏ cây mặt nước. Rồi lại còn phải tìm đến tay nghề điêu luyện của người nghệ nhân có khả năng làm ra Long Thần Khí, há đâu dễ gì?
Bởi vậy người ta nói, những vị anh hùng đầu tiên, vốn dĩ là đã được Long Thần Khí chọn làm Chủ Nhân từ trước đó, là định mệnh của trời xanh, vì bị thu hút bởi sức mạnh màu nhiệm mà tìm được tới, mà được chiến đấu cùng chúng.
I/THANH KATANA CỦA CHIẾN THẦN
Kiếm Rồng là thanh kiếm xuất thân từ sừng trái của Hải Long, được hàng v ạn cột sóng thần dưới lòng vùng biển Sheido tạo thành. Với sức mạnh có thể chém đôi biển cả, mỗi đòn chém đều nhanh gọn mà hùng dũng như sóng thần, Kiếm Rồng đã giúp chủ nhân đầu tiên được vinh danh “Chiến Thần tái thế”, giành chiến thắng trước đội quân cả ngàn người dù ngài có xung trận một mình. Kiếm khí của Kiếm Rồng choáng ngợp đến mức ít có thứ pháp thuật thấp kém nào có thể tổn hại tới chủ nhân của nó.
Kiếm Rồng chính là vũ khí đầu tiên được nhân loại tôn kính gọi ba chữ “Long Thần Khí".
Thật khó để tin được rằng, vị chủ nhân đầu tiên của Kiếm Rồng lại là một nữ tướng. Tương truyền, nàng sinh ra tại Sheido, vào lúc mà cả đất nước còn chìm trong nội chiến. Khác với các đất nước còn lại trên Sedrah, người Sheido không phụng sự một vị vua duy nhất, quốc gia bị chia cắt làm nhiều phần, đứng đầu bởi các lãnh chúa với quân đội riêng của họ. Những người sinh ra không thuộc dòng dõi của các lãnh chúa chỉ có thể làm nô lệ, hoặc xung quân làm lính cho những gia tộc hùng mạnh này.
Dù là người Sheido nhưng chủ nhân đầu tiên của Kiếm Rồng sinh ra lại có một đôi mắt xanh màu đại dương vô cùng nổi bật. Bởi không thuộc dòng dõi cao quý, nàng làm nô lệ tại một làng chài nghèo ở bờ biển Sheido, hàng ngày đều lặn biển mò tìm báu vật cống nạp cho lãnh chúa trong vùng.
Một ngày nọ, thảm họa ập đến.
Nàng đứng trước cột sóng cao tới hơn 30 trượng, lần đầu biết tới cái gọi là “Cơn thịnh nộ của Thánh Thần”.
Chim trời bay loạn, trước đó, bờ biển rút rất xa, để lộ ra vô số châu báu - nàng chạy chân trần trên những vỏ trai, vội vàng nhặt những hạt ngọc nhỏ xíu, và trước khi nàng kịp nhận ra hiểm họa khôn lường, con sóng vĩ đại kia ập xuống nhấn chìm sinh mệnh nhỏ bé của nàng.
Nghe nói, chính vào lúc những con sóng khổng lồ này cuốn trôi đi tất cả, nàng nằm trong lòng đại dương và mơ một giấc mơ phi phàm. Trong cơn mơ, những nỗi đau đớn thể xác không còn ngự trị tâm trí nàng, nàng nhìn thấy trận chiến kinh thiên động địa của các vị Thần tối cao và loài rồng thiêng, nàng thấy thân xác chúng được dùng để hàn gắn và tái sinh thế giới này, thấy cả những giọt nước mắt lầm than của người Sheido bị chia cắt trong nội chiến loạn lạc. Trong ảo mộng, nàng đứng trước trước sọ rồng khổng lồ sứt mẻ, chỉ còn lại một bên sừng. Nàng chạm tay lên sừng rồng và phát lời thề nguyện xin sức mạnh để thống nhất Sheido, chấm dứt hết những khổ đau của con người nơi đây.
Lòng biển xáo động dữ dội, hàng vạn cột sóng liên tục đánh thẳng xuống sọ rồng nằm trong lòng biển…Không đúng, là đánh vào chiếc sừng rồng kia, một tia sáng lòa lên, xuyên thấu lên tận trời cao, xé toạc bóng tối đang bao trùm lấy Sheido - chiếc sừng rồng hứng chịu cả ngàn cột sóng điên cuồng, nay đã biến thành một thanh kiếm dài tỏa ánh xanh đại dương lấp lánh. Nàng kính cẩn nhận kiếm bằng cả hai tay và choàng tỉnh giấc. Mái t óc đen nhánh của nàng nay đã chuyển thành một màu đỏ rực như lửa, rực rỡ chói lòa.
Nàng vung kiếm, chỉ với một đường chém thẳng về phía trước, biển như tách ra làm hai. Nàng từng bước tiến lên bờ, cũng từng bước bước lên ngôi vị “Chiến Thần tái thế” với Kiếm Rồng của mình, bình định Sheido. Hình ảnh Nữ Chiến Thần có mái tóc màu lửa, đôi mắt màu đại dương đến nay vẫn khiến cho nhiều người khiếp sợ.
Người ta khiếp sợ đồn nhau, nói rằng Kiếm Rồng là thứ thần khí vô song, có sức mạnh hô mưa, chém đứt đôi được cả mặt biển. Một mình Chủ nhân Kiếm Rồng có thể đấu với cả một đội quân ngàn người. Mỗi đòn chém xuống đều tỏa ra một thứ kiếm khí oai hùng, những vũ khí khác dù đã được đúc kết bằng thứ nguyên liệu quý báu nào cũng không thể sánh bằng.
Kiếm Rồng chính là thứ Thần Khí đã tạo nên sức mạnh thống nhất Sheido. Để tránh cho thứ vũ khí tối thượng từ sừng rồng thiêng này lọt vào tay của bất cứ kẻ tham vọng nào, “Chiến Thần tái thế” đã cùng Kiếm Rồng gieo mình xuống biển. Nhưng người Sheido tin rằng biển sâu vốn không thể giết chết được nàng, sẽ lại thấy nàng xuất hiện nếu người dân Sheido lâm vào bước đường cùng, Người dân Sheido lập đền thờ Chiến Thần từ đó, một mực khẳng định Kiếm Rồng vẫn nằm đâu đó dưới biển Sheido, chờ đợi Chủ Nhân xứng đáng đời tiếp theo của nó.
II/ĐẠI RÌU DIỆT THẦN
Đại Rìu Rồng, hay còn được gọi với cái tên “Vũ Khí Diệt Thần” chính là thứ Thần Khí có sức mạnh khủng khiếp, chỉ với một chém đã có thể làm tan vỡ cả một quả núi băng. Đại Rìu được mài đúc từ móng rồng thiêng, toàn thân tỏa chướng khí. Trước khi thăng hoa đến mức hoàn hảo, cây rìu đã chặt đầu 10.000 người cá tại vùng biển Tây, nhuốm máu và hận thù của vô số sinh vật, từ đó có linh tính vô cùng khát máu. Đặc biệt, Đại Rìu Rồng có khả năng gia tăng sức lực cho chủ nhân bội phần, là thần khí mà kẻ tầm thường tuyệt đối không thể chạm tay vào.
Người Ragna có thân hình rất đặc biệt so với các tộc nhân còn lại, bộ xương vai và lưng rất rộng, tầm vóc được ví von như những Á Thần. Cũng bởi sức lực trời ban này mà người Ragna tính tình hung dữ hiếu chiến. Thời kỳ Khởi Nguyên, trong khi các quốc gia khác chiến đấu với nhau và lục đục nội chiến, thì những người Ragna đầu tiên lại có niềm đam mê bất tận trong việc thách thức sức mạnh với thiên nhiên và các sinh vật sống trên hành tinh Sedrah. Họ cư ngụ ở vùng núi băng trên biển Tây, lấy việc chặt đầu những sinh vật bại dưới tay làm cái tự hào mang về khoe bộ lạc. Vì tập tục này mà người Ragna đặc biệt coi trọng, rèn giũa vũ khí chính là rìu. Cây rìu của người Ragna rất lớn, lưỡi sắc đủ cắt đầu con bò rừng trong một nhát chém, cán gỗ hoặc sắt cầu kỳ.
Tại bộ lạc Ragna nọ, có một tráng sĩ với sức mạnh nổi bật vô cùng. Ngày nào gã cũng tự thân leo núi băng, gặp ai cũng gây chiến, gặp sinh vật nào cũng quyết chặt đầu không tha. Chẳng mấy mà danh tiếng của gã nổi khắp nơi, nhưng cùng với đó là sự chán nản vì không tìm thấy địch thủ xứng tầm của gã. Rốt cuộc, gã đưa ra một quyết định điên rồ: Tự tay gã sẽ đốn ngã núi băng, thách thức sức mạnh với trời cao! Núi băng vĩ đại vốn được coi là hiện thân của Thần Núi, đưa ra lời nói ngạo mạn như vậy, chẳng phải muốn mang cái danh Kẻ Diệt Thần, mãi mãi bị nguyền rủa hay sao?
Trong suốt 1 năm, ngày nào gã cũng vung rìu 3000 lần vào núi băng. Không những núi băng không suy suyển, mà cây rìu quý của gã còn nhanh chóng sứt mẻ, trở thành đồ bỏ. Thay hết cây này đến cây khác, gã nhận ra vấn đề không phải là ở gã, mà là ở cây rìu trong tay. Tạm gác lại lời thách đấu của mình, gã săn tìm nguyên liệu để làm nên cây rìu tốt nhất.
3 năm sau đó, gã săn lùng kỳ trân dị bảo trên khắp lãnh thổ Ragna, mong kiếm được nguyên liệu để tạo nên một cây rìu hoàn hảo, nhưng không được toại nguyện. Cho tới một ngày, như thể được dẫn lối bởi tham vọng đen tối - gã đi tới một vùng băng giá xa xôi, nơi bầu trời vần vũ như chạm vào mặt đất, và trước mắt gã hiện ra một chiếc vật to lớn, dáng cong. “Đây ắt hẳn là một mảnh móng rồng!” - Gã tự nhủ. Nó cứng hơn tất thảy những gì gã từng biết, tỏa ra thứ ánh sáng huyền diệu lấp lánh, và những hạt bụi bay xung quanh nó đang đặt từng mầm sống nhỏ lên những tảng băng xung quanh, tạo thành những vùng cỏ xanh nho nhỏ.
Gã ngửa mặt lên trời phát ra tiếng cười sảng khoái. Gã liền dùng 10 năm của cuộc đời mình để tạo ra một chiếc đại rìu từ phần móng rồng này. Gã không ngừng tìm tòi cách để làm cho nó trở nên sắc bén nhất, không ngừng tìm kiếm những món đồ quý giá để ráp lên trên thân rìu, không ngừng tìm kiếm những bí mật của sức mạnh rồng thiêng ẩn giấu trong mảnh thân thể này bằng đủ cách giết chóc. Thậm chí, để cho cây đại rìu thêm linh tính, gã lần lượt đi tiêu diệt vô số sinh vật huyền bí, tắm máu cho cây rìu - trong số những việc hung ác nhất hắn đã làm, kinh khủng nhất chính là dùng đại rìu thảm sát 10.000 người cá, khiến biển Tây nhuốm màu máu.
Người Ragna đồng loạt nổi lên quyết tâm tiêu diệt gã, cho rằng gã là mối họa chung của toàn nhân loại chứ không riêng bất cứ quốc gia nào. Vậy mà gã không hề bỏ chạy khi bị truy đuổi. Thậm chí khi đứng trước đại đội quân người Ragna tập họp, gã giơ cao cây đại rìu làm từ móng rồng trong tay, khiến trăm ngàn người khiếp sợ không thể nhúc nhích. Đại Rìu Rồng to lớn tới mức chắc dưới gầm trời này chỉ một mình gã có thể vác được, toàn thân và cán đều làm bằng móng rồng, tắm máu hàng vạn sinh mệnh - giờ đây tỏa ra một luồng sát khí khủng khiếp. Gã rống lên “HÃY XEM TA DIỆT THẦN!”
Nói rồi gã vung rìu chém vào chân núi băng. Tia sáng chói lòa phát ra, trong khoảnh khắc, ngọn núi băng hùng vĩ - hiện thân của Thần Núi đối với người Ragna, rạn vỡ rồi nổ tung! Hàng ngàn người mất mạng, núi băng tan vỡ, gây nên không biết bao nhiêu bi kịch cho người Ragna.
Từ đó, người Ragna sống trên các khu vực núi băng rải rác ở biển Tây, hàng ngày vẫn truyền tai nhau về “Kẻ Diệt Thần & Đại Rìu Rồng”, nói rằng gã vẫn hiện thân trong các trận bão tuyết, thách thức sức mạnh của Thần Linh…
III/THANH GIÁO SỰ SỐNG
Giáo Rồng là Long Thần Khí được người anh hùng đầu tiên của Việt Quốc tạo nên từ khúc xương đuôi rồng. Truyền thuyết kể lại rằng, tất cả những cánh rừng trúc thiêng trên đất Việt hình thành nhờ sự ra đời của Giáo Rồng. Thần khí này có sức mạnh của sự sống, giúp chủ nhân hồi phục sinh lực và chữa lành rất nhiều vết thương trong khi chiến đấu. Mỗi đòn tấn công sử dụng Giáo Rồng đều vô cùng chuẩn xác, bá khí ngợp trời. Thần khí này mạnh đến mức có thể xẻ núi, khoét vực, rạch sông ngòi - Giáo Rồng chính là bảo khí đã tạo nên địa hình hiểm trở thiên la địa võng của Việt Quốc.
Người dân Việt Quốc bản tính ôn hòa, không ham địa vị quyền cố. Ngay từ thời kỳ Khởi Nguyên, người Việt đã tập trung bảo vệ bờ cõi, thay vì chiến tranh với các vương quốc khác. Tuy nhiên, là một trong những đất nước nhỏ nhất, lãnh thổ của Việt Quốc luôn bị đe dọa bởi các nước láng giềng. Trong suốt 100 năm, người dân Việt Quốc phải không ngừng chiến đấu với đất nước lớn nhất và cũng là đất nước nuôi tham vọng bành trướng nhiều nhất thời bấy giờ - Chi Quốc. Cuộc chiến kéo dài 100 năm này khiến người dân kiệt sức, trẻ em sinh ra trong đói khổ lầm than, các chiến binh dù kiên cường đến mấy cũng tới giới hạn.
Vào ngày có hoàng hôn màu đỏ tía, binh lính Chi Quốc tràn vào lãnh thổ Việt Quốc, đuổi đánh tới tận rừng trúc thiêng, chưa bao giờ lính Chi lại có thể đánh sâu vào tới như vậy. Một thai phụ cận sinh theo dân làng cố giữ lấy cái mạng, bỏ chạy vào trong rừng trúc - những rừng trúc xanh thiêng liêng đối với người dân Việt. Chẳng ngờ ở phía sau, quân lính Chi đã châm lên ngọn lửa tàn độc, sẵn sàng thiêu trụi cả rừng trúc.
Nàng cứ chạy, hai tay ôm bụng, ngọn lửa đuổi theo sát sau lưng, nàng chạy, chạy mãi, cho tới khi thấy một cái hang tối, liền bất chấp tất cả mà liều mạng tiến vào. Nàng co người lại, cầu xin Thần linh bảo vệ cho đứa trẻ trong bụng mình. Nhưng rồi những cơn đau dồn dập kéo đến, nàng trở dạ. Nàng cắn chặt răng không dám để lộ ra một tiếng hét nào, sợ kinh động đến binh lính, nước mắt tuôn trào, mở đôi mắt mờ đi vì khói, thấy từng tầng trúc đổ xuống, lửa hung ác lấn cả trời cao, chẳng có lẽ, số kiếp Việt Quốc chỉ đến đây thôi sao?
Sáng hôm sau nàng tỉnh dậy, không ngờ trời cao còn cho nàng giữ lại cái mạng này. Nàng hốt hoảng tìm xung quanh, và bất ngờ nhận ra đứa con trai mới sinh tối qua của nàng, lúc này đã nằm trong một quầng sáng lấp lánh, toàn thân sạch sẽ, vô cùng bụ bẫm, những hạt bụi nhỏ tinh khiết trong không gian xung quanh liên tục tràn vào trong người đứa nhỏ thông qua đôi môi xinh xắn của nó. Nàng kinh ngạc không tin vào mắt mình, liền bước ra ngoài.
Hóa ra đêm qua trong lúc bỏ chạy sâu vào trong rừng trúc, nàng không phải đã trốn vào một cái hang nào. Thứ đã bảo vệ mẹ con nàng đêm qua chính là một khúc xương đuôi rồng! Lửa không thể chạm vào đây, và những hạt bụi lấp lánh đang nuôi dưỡng con trai nàng, chính là bụi rồng thiêng! Nàng quỳ rạp xuống vái 3 lạy trong sự biết ơn và tôn kính.
Hai mẹ con trú ngụ trong khúc xương rồng, đứa trẻ được bụi rồng nuôi lớn nhanh như thổi, vô cùng khỏe mạnh. Thoáng chốc 15 năm trôi qua, đã là một chàng thiếu niên vô cùng ưu tú. Khúc xương đuôi rồng giờ này đã chuyển hóa thành một quả núi. Nhìn thấy cảnh đất nước vẫn còn loạn lạc, đói khổ vì chiến tranh kéo dài, từ nhỏ chàng đã ngày đêm rèn luyện võ nghệ, tìm tòi cách làm giáo, còn chia sẻ với người ở các thôn làng nhỏ xung quanh.
Chàng nhận ra những nguyên liệu khác trong vùng quả thực là không làm nên được vũ khí sắc bén, chống giặc ngoại xâm. Dù hết lòng cảm kích việc đã được khúc xương đuôi rồng che chở, chàng vẫn quyết tâm khấu lạy rồi dùng chính những mảnh xương còn sót lại trong núi xương này để làm nên một cây giáo phi thường. Khoảnh khắc chàng vung búa xuống, từng lớp bụi rồng túa ra, bao phủ lấy cánh rừng trúc, ánh sáng nhiệm màu như báo hiệu một thời đại mới sắp đến với Việt Quốc.
Người đời vẫn thường kể lại sự kỳ diệu của cây Giáo Rồng - bảo vật Việt Quốc như thế này: khi người anh hùng Việt Quốc cầm Giáo Rồng vung lên lần đầu tiên, từng tầng trúc bỗng nhiên mọc lên, lớp sau nối tiếp lớp trước, trên thân trúc lấp lánh bụi rồng, trở thành một màu xanh vô cùng đẹp mắt. Người dân Việt Quốc sử dụng những thân trúc thiêng này làm giáo, theo vị anh hùng nọ xung trận, đánh đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi bờ cõi Việt Quốc. Giáo Rồng có sức mạnh tinh anh, giúp anh hùng chiến đấu không mệt mỏi, những vết thương cũng phục hồi trong chớp mắt! Có người còn nói, Giáo Rồng như có mắt, vô cùng mềm dẻo linh hoạt, đâm đâu trúng đó, những đòn đánh tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng lại có sức tấn công kinh hồn, khiến đối phương bật ra xa hơn 6 thước, không gượng dậy nổi.
Sau khi chiến thắng, để bảo vệ người dân và đất nước không còn bị dễ dàng tấn công, chàng múa Giáo Rồng liền 100 ngày đêm xuyên suốt đất Việt, sức mạnh vô song của cây giáo biến Việt Quốc từ một vùng rừng núi trở nên hiểm t, có sông có suối, có hang có vực, dần xoắn vào trong tâm như hình ốc. Từ đó, cây Giáo Rồng được tôn vinh là Cây Giáo của Sự Sống. Sau khi hoàn thành tâm nguyện bảo vệ Việt Quốc, chàng cùng Giáo Rồng tiến đến Linh Sơn Sư, và từ đó không còn ai thấy tung tích họ.
IV/LƯỠI HÁI TỬ THẦN
Lưỡi Hái Rồng là vật chí tà chứa đựng quyền lực của cái chết. Được hình thành từ một khúc xương cánh rồng nên có độ cong hoàn hảo và mỗi đòn chém ra mạnh đến mức người ta ví von với cú đập cánh của rồng. Lưỡi Hái Rồng chính là Thần Khí trong lịch sử Finx đã tạo nên đội quân xác ướp, cũng chính là thứ duy nhất trên đời có thể kết liễu chúng. Tử khí bao bọc Lưỡi Hái Rồng sắc lạnh tới mức chưa chém cũng có thể khiến người tứa máu. Hoàng Tử Xác Ướp đã dùng Lưỡi Hái Rồng để chia Finx làm hai nửa, Thượng Finx & Hạ Finx.
Finx là quốc gia có bề dày lịch sử lâu đời nhất trong số 7 vương quốc. Dòng sông đầy phù sa chảy khắp Finx khiến cho nông nghiệp vô cùng phát triển, những bữa tiệc ở Finx kéo dài hàng tuần lễ. Khi quốc gia khác mới chỉ đặt nền móng đầu tiên cho thể chế chính trị, thì Hoàng Gia Finx đã có chỗ đứng vững chãi, lâu đài và lăng tẩm của họ đều vô cùng tráng lệ, không giấu diếm sự giàu có. Hoàng Gia Finx không kết hôn với người ngoài, duy trì dòng máu thuần khiết của Hoàng Tộc bằng cách kết hôn hai đứa trẻ xuất chúng nhất của Hoàng Đế và đưa chúng lên ngôi trị vì đời tiếp theo.
Hoàng Gia Finx chưa từng chứng kiến hai đứa trẻ xuất sắc như cặp song sinh của Hoàng Đế Finx đời thứ 7. Chúng có mái tóc đen như trời đêm, đôi mắt sáng lấp lánh ánh tím hết sức cuốn hút. Hai đứa trẻ đến với thế giới này cùng nhau, quấn quýt như hình với bóng, không chỉ tuyệt đối xinh đẹp mà còn tinh thông học thuật & y thuật. Trong khi hoàng tử là một thiên tài sử dụng lưỡi hái chiến đấu, thì người chị lại đầy bí ẩn, người ta đồn rằng nàng thậm chí còn có khả năng nhìn thấy cả những linh hồn ở thế giới bên kia.
Thần Quan Tư Tế cầu xin trời đất để hai người nên duyên vợ chồng và trở thành Đế Vương Đế Hậu đời thứ 8 của Finx. Mọi chuyện tưởng chừng sẽ diễn ra hoàn hảo như dự định, vậy mà vào sinh nhật thứ 19 của Hoàng Tử, một cơn bạo bệnh đã cướp mất chàng khỏi tay Công Chúa, đường đột đến mức nàng còn không kịp nói lời từ biệt. Công chúa u uất đến lạc lối, không tin vào đôi mắt phàm trần của mình, không chấp nhận cái chết của Hoàng tử. Theo tục lệ của Finx, Hoàng tử được ướp xác và đưa vào lăng mộ của Hoàng Gia. Toàn dân Finx khóc thương cho số phận ngắn ngủi của chàng Hoàng tử đa tài.
Công chúa khóc thương đến mù cả đôi mắt màu tím. Cuộc sống tang thương của nàng từ đây bắt đầu. Khi không còn nhìn thấy ánh sáng của mặt trời, Công chúa chỉ nhìn thấy Cái-Chết và những vong linh vất vưởng. Quá đau lòng, nàng sa mình vào Hắc thuật, bùa phép và những thứ tăm tối mà Thần linh cấm cản con người, nuôi hy vọng hồi sinh em trai yêu dấu của mình. Để đạt được ước vọng đó, nàng làm mọi chuyện xấu xa không từ, dấn thân vào mọi cấm thuật, tàn sát và hiến tế không ngừng. Cuối cùng, nàng theo vong linh dẫn lối, tìm được thứ cần thiết nhất để tạo nên Lưỡi Hái Tử Thần: khúc xương cong trên cánh rồng thiêng.
Lưỡi Hái Rồng sắc lẻm và toát ra tử khí dày đặc, chỉ cần hít thở bầu không khí ở gần nó, người ta đã muốn quỵ xuống và dâng mình cho cái chết. Như tất cả các Long Thần Khí khác, sức mạnh của Lưỡi Hái Rồng vượt trên hết thảy những binh khí tầm thường khác, Công chúa từ một người chưa từng giao chiến trong đời, nay lại có sức mạnh để đẩy lùi bất kỳ kẻ nào muốn đòi lại công lý, cản con đường hắc ám của mình. Quân đội Finx và các quan Tư tế cũng không có cách nào lại gần được nàng. Mọi đòn tấn công đều vô nghĩa.
Vào đêm không trăng, Công chúa đã nghịch thiên - Nàng hồi sinh Cái-Chết. Công chúa vung Lưỡi Hái Rồng, kêu gọi tất cả những xác ướp đang nằm dưới đất Finx trỗi dậy, trở thành đội quân và nô lệ của nàng, tới chứng kiến lễ cưới đáng lẽ ra nàng phải có.
Và đó là một đêm kinh khủng với đất nước Finx. Hàng trăm ngàn xác ướp trỗi dậy, tiến về Kinh Đô. Những sinh vật đến từ bờ bên kia này bước tới đâu, giết chóc tới đấy, chúng khao khát mùi vị của sự sống và muốn nhấn chìm Finx trong bóng tối. Những lưỡi hái trong tay quân đội Finx không thể làm hại chúng, bởi vốn dĩ chúng đã chết rồi! Người dân bỏ chạy than khóc, lửa nổi lên khắp nơi, khói bụi ngập trời.
Giờ khắc nàng mong đợi nhất đã đến: em trai - người tình của nàng đẩy nắp quan tài vàng bò ra khỏi lăng mộ. Vị Hoàng Tử của nàng giờ đây chỉ là một xác ướp không nói nên lời, liên tục phát ra những tiếng hú ghê rợn. Chàng lết lại gần người chị gái song sinh của mình, và đột ngột giành lấy Lưỡi Hái Rồng, chém một đường lạnh lẽo xuyên người nàng! Những hàng chữ bùa chú đen tối túa ra từ thân nàng qua vết chém, máu của nàng đã chuyển thành một thứ chất sền sệt bốc mùi, sâu bọ chen chúc tìm lối bò ra ngoài…Nàng đã không còn là người nữa.
Cầm Lưỡi Hái Rồng trong tay, Hoàng Tử hiện lại hình dáng lúc còn sống của mình, nước mắt chan chứa, “Hoàng tỷ, đây đâu phải quốc gia mà chúng ta muốn trị vì!”
Những người còn sống kể lại, họ đã nhìn thấy linh hồn Hoàng tử cưỡi ngựa chiến thân đen tuyền, trong đêm chiến đấu với trăm ngàn xác ướp. Lưỡi Hái Rồng vun vút trong đêm, tạo ra bao cơn lốc cứa đứt mọi thứ cản đường nó, từng chém đẩy bay trăm xác. Nhưng bất kỳ nơi nào chúng ngã xuống, cỏ cây héo úa lụi tàn. Hoàng tử quá đau xót cho đất nước, liền cưỡi ngựa đen đuổi đánh chúng ra khỏi Kinh Đô, xuôi về hạ nguồn sông. Tới đây, chàng vung Lưỡi Hái Rồng, chia cắt Finx ra làm hai phần, ngăn cách bởi đoạn sông dữ dội đỏ ngầu. Chàng chiến đấu tiêu diệt hết đội quân xác ướp bằng sức mạnh thần kỳ của Lưỡi Hái Rồng suốt một đêm…rồi tan biến khi ánh mặt trời chiếu rọi lên đất nước của chàng.
Từ đó, đất Finx chia ra làm hai nửa - Thượng Finx & Hạ Finx. Thượng Finx là nơi Hoàng Gia tiếp tục cư ngụ trị vì, nông nghiệp giao thương đều nở rộ. Hạ Finx sau nhiều năm nay đã trở thành sa mạc, nơi những bộ lạc theo đuổi nghệ thuật hắc ám lui tới, tìm kiếm những gì còn sót lại trong sức mạnh của Lưỡi Hái Rồng.
V/THƯƠNG KÍCH BỊ NGUYỀN RỦA
Thương Kích Rồng là vũ khí được đúc nên từ khúc xương cứng nhất của rồng: khúc xương gáy. Nhờ có Thương Kích Rồng mà nước Chi bành trướng mở mang bờ cõi lớn rộng được đến như ngày nay. Truyền thuyết kể lại rằng, Thương Kích Rồng là thứ vũ khí tỏa ra hào khí quân vương, sức mạnh xuyên thủng tường thành, càn quét các vùng đất. Thậm chí, Thương Kích Rồng còn làm nên kỳ tích trong mộng ảo giới của Đại Đế Vương Chi, đó là cướp đi mắt trái của Dạ Thần.
Khi nhìn vào bản đồ Sedrah, con người ta không khỏi choáng ngợp trước sự rộng lớn của nước Chi. Đất nước này rộng lớn hơn tất cả các quốc gia khác gộp lại, lại nằm ở trung tâm thế giới, vô cùng giàu có mỹ lệ. Điều gì đã làm nên sự vĩ đại của Đế Quốc Chi?
Khi tạo ra Ngọc Trai Thất Sắc, các vị Thần Tối Cao đã lập lời thề sẽ không can dự vào cuộc sống của con người Sedrah. Thế nhưng, dường như có một vị Thần không tuân theo giao ước đó, bí mật hạ phàm.
Vị Thần này chính là Dạ Thần, chủ nhân của bóng tối. Ngài lựa chọn tộc người sinh trưởng mạnh mẽ nhất vào thời kỳ Khởi Nguyên - người Chi, và báo mộng cho nam nhân khỏe mạnh nhất lúc đó (sau này được người Chi kính cẩn gọi bằng hai chữ Thủy Tổ) những điều vốn không được phép tiết lộ. Ngài đã dạy cho Thủy Tổ biết cách thức khai thác, địa điểm của mỏ quặng giàu tài nguyên, muôn vàn kế sách nắm giữ tâm tư con người, và đặc biệt nhất, Ngài đã dạy cho Thủy Tổ biết được cách rèn một thứ vũ khí vô cùng chết chóc: cây thương kích. Đó là thứ vũ khí nhẹ nhưng linh hoạt, đầu kích nhọn hoắt, có khả năng xuyên thủng cơ thể người chỉ bằng một cú đâm từ xa. Đặc biệt, hai bên còn có hai lưỡi dao “cong như trăng lưỡi liềm, sắc như ánh mắt của Thần linh”, vừa để phòng thủ vừa để khóa đòn tấn công của kẻ địch cực kỳ lợi hại.
Nhưng Dạ Thần không làm những điều đó để tiêu khiển. Ngài đêm đêm báo mộng cho Thủy Tổ, cùng với giao kèo rằng “Khi đất nước Chi trở thành một Đế Quốc to lớn hơn tất thảy, đền thờ hoa mỹ của Dạ Thần sẽ có ở mọi nơi, những lễ tế Dạ Thần sẽ hào nhoáng hơn bất cứ vị Thần nào, tượng thờ của Dạ Thần sẽ cao hơn những quả núi, và mọi người dân Chi đời đời sẽ là tôi tớ trung thành vĩnh viễn của Ngài”.
Kế hoạch này đã được Dạ Thần - người luôn sống trong bóng tối chuẩn bị từ rất lâu về trước, Ngài thậm chí đã cố tình lưu giữ lại khúc xương cứng nhất nguyên vẹn của rồng, xương gáy, ấn định cho Thủy Tổ đúc nên thương kích có sức mạnh vô biên, làm chủ thiên hạ.
Nhờ có sự ưu ái gian lận từ Dạ Thần, Thủy Tổ Chi đã có được Thần Khí Lập Quốc hùng mạnh nhất mà các binh lính thời kỳ Khởi Nguyên khiếp sợ: Thương Kích Rồng.
Hình ảnh Thủy Tổ cưỡi ngựa chiến màu đỏ, toàn thân mặc hoàng kim giáp, tay cầm Thương Kích Rồng đánh nam dẹp bắc đã được các nhà sử học nước Chi ca tụng muôn đời về sau: Thương Kích Rồng tỏa ánh kim quang như thiên khí quân vương, mỗi một gạt của nó có thể đẩy lùi hàng trăm vũ khí khác chỉ trong tích tắc. Khi Thương Kích Rồng phóng đi, xuyên thủng cả những tòa thành đá, đến các sinh vật huyền thoại hộ thành cũng không làm khó mũi kích rồng, Thương Kích Rồng sát bên, Thủy Tổ thúc ngựa bành trướng lãnh thổ, cướp đất đai của các tộc khác, khiến nước Chi nhanh chóng chỉ trở thành quốc gia có diện tích lớn nhất.
Uy lực của Thương Kích Rồng đã khiến cho Thủy Tổ mờ mắt. Hắn tự huyễn tất cả chiến tích lẫy lừng này là do hắn và Long Thần Khí trong tay tạo thành, chẳng hề có vị Thần tối cao nào giúp hắn trước giờ, tất cả chỉ là cơn mộng cho thấy bản thể Đế Vương của hắn, hắn mới xứng đáng được tôn làm Thần!
Đắc chí là thế, Thủy Tổ Chi chọn lấy vùng địa thế phong thủy đẹp nhất đất nước, xây dựng Kinh Đô và Hoàng cung phô trương thanh thế, xa hoa tột cùng. Sau khi hoàn tất, hắn xưng vương, làm Đại Đế Vương đầu tiên của Chi Quốc, bố cáo toàn thiên hạ dưới gầm trời này, hễ cứ ai là con dân nước Chi thì phải thờ hắn trong nhà, cao hơn bàn thờ cha mẹ gia tiên một bậc, khắp các tỉnh thành phải lập đền, xây tượng, tổ chức những lễ hội ngợi ca công lao khai quốc của hắn.
Người dân Chi Quốc trở nên hống hách vô cùng, chỉ trong chưa đầy 3 năm đã xây dựng hàng vạn đền, tạc tượng Đại Đế Vương, hương khói nghi ngút dù hắn vẫn còn tại vị. Hắn tự mãn cho rằng đây chính là hình thức “thờ sống”, hoàn toàn xứng đáng với vị thế của Thần linh như hắn.
Dạ Thần nổi cơn lôi đình, nhưng lại không thể tự thân trừng phạt Đại Đế Vương hay tộc Chi, không thể thừa nhận với các Thần Linh khác về việc làm đen tối của bản thân, trong mộng giới liền giao đấu với Đại Đế Vương Chi Quốc cùng Thương Kích Rồng của hắn. Và chính trong trận chiến này, Thương Kích Rồng đã thể hiện ra quyền năng bất phàm của nó, nhờ khả năng ưu việt mà nó cầm cự với Dạ Thần được tới 300 chiêu, trước khi kết thúc còn có thể đâm xuyên một bên mắt trái của Dạ Thần.
Ngài kêu gọi những sức mạnh đen tối nhất của vũ trụ, phá hủy Thương Kích Rồng thành tro bụi, đồng thời lập lời nguyền ứng lên tất cả người dân Chi đến mãi mãi về sau: đất nước Chi sẽ luôn là quốc gia rộng lớn hùng mạnh nhất, nhưng hậu duệ của người Chi sẽ u mê trong bóng tối, không thể sống thật tâm với b ản chất, không thể giác ngộ, không thể ngừng lừa dối những người mà họ yêu thương.
VI/CỦA HỒI MÔN LƯỠNG QUỐC VƯƠNG PHI
Kiếm Cong Rồng là thanh kiếm sử dụng phương thức rèn kiếm bí truyền của người Mogo: dùng phần xương cong ức Rồng rèn thành nhiều tấm mỏng ép lên nhau. Kiếm có đặc điểm gia tăng sức mạnh và sức bền cho chủ nhân, đồng thời là vũ khí rất tốt để chiến đấu dùng ngựa. Kiếm Cong Rồng là vũ khí duy nhất đã trực tiếp đối đầu chiến đấu với một Long Thần Khí khác: Thương Kích Rồng. Huyền thoại kể lại rằng Kiếm Cong Rồng thuộc về người mà Đại Đế Vương Chi Quốc chọn để hòa thân. Nàng đã hy sinh trong khi dùng Kiếm Cong Rồng để tạo nên dãy núi băng khổng lồ ngăn cách biên giới hai nước, bảo vệ hòa bình dân tộc. Nặng tình với nàng, Đại Đế Vương truy phong nàng làm Lưỡng Quốc Vương Phi.
Mogo là quốc gia nằm ở phía bắc nước Chi. Ở xuất phát điểm ban đầu, người Mogo cũng là một trong số những bộ lạc tự do sống rải rác ở phía Bắc. Người Mogo có rất nhiều đặc điểm giống với người Chi, nhưng vì sinh sống ở phía Bắc nên cơ thể chịu lạnh giỏi hơn, cũng cao lớn hơn, đôi mắt và tai nghe đều tinh tường hơn nhiều. Đồng thời, Mogo cũng là bộ lạc duy nhất chưa từng bị khuất phục trên thảo nguyên xanh, sau này phát triển mạnh mẽ, nở rộ thành một quốc gia độc lập, không quy hàng khuất phục Đế Vương Chi Quốc.
Sự khác biệt lớn nhất của Mogo so với các đất nước khác nằm ở đội kỵ binh ưu tú. Phụ nữ hay nam giới đều rất bình đẳng, từ nhỏ được lớn lên trên lưng ngựa, tinh thông săn bắn, đấu vật và tham gia chiến trận cũng không nề hà. Nữ nhân Mogo có thân hình chắc khỏe, làn da trắng làm cho đôi má ửng hồng vì lạnh thêm phần khả ái, mái tóc đen dày tết tới ngang eo, đôi mắt đen láy cực kỳ sinh động - dễ làm cho người ta động lòng, vậy mà các nàng có thể một bước thoắt lên ngựa, đầu quân chiến đấu nơi biên cương anh dũng.
Thời bấy giờ, ở Mogo có một giai thoại không ai không biết - Vương Phi của Mogo là một người con gái xuất chúng. Đại Hãn lần đầu nhìn thấy nàng đã nhất kiến chung tình, bất chấp mọi lời ngăn cản của các trọng thần về việc nàng chỉ là một người thường, nhất định tấn phong Vương Phi. Nàng là một nữ nhân xuất sắc không chỉ về nhan sắc mà còn là một kỳ tài cưỡi ngựa, ngay từ nhỏ đã có thể một mình cưỡi ngựa băng qua thảo nguyên, cùng các chiến binh săn bắn. Vô cùng anh dũng, vô cùng mãnh liệt. Nhưng nàng có một món quà, mà chính nhờ món quà đó, số phận cuộc đời nàng thay đổi.
Ít người Mogo được thừa hưởng năng lực trời ban: có thể nghe và hiểu được tiếng của các loài thú vật. Và Vương Phi là một trong người đó. Sau khi được tấn phong làm Vương Phi, cùng tham gia chiến trận, nàng còn sử dụng năng lực của mình để thu thập tin tức về binh lính mai phục, những mỏ quặng giàu có, kể cả về sự thay đổi của thời tiết để thuận tình ứng phó. Từ đó, nàng được ví như một bảo vật quốc gia. Danh tiếng vang xa, không ít kẻ muốn có được nàng.
Một ngày nọ, nàng bắt gặp một thanh niên ngoại tộc trong rừng. Tương đầu ý hợp, hai người nhanh chóng kết thân bằng hữu. Dù cảm mến, nàng luôn giữ kẽ, không làm gì trái với lương tâm đạo đức. Sự việc này đến tai Đại Hãn, là một người nóng nảy ghen tuông, ngài ra lệnh kết liễu nam nhân nọ. Vương Phi nhờ nghe được lời của muông thú, liền bí mật phóng thích người kia ra khỏi bờ cõi Mogo. Trước lúc chia tay, nam nhân ngước đôi mắt cháy bỏng nhìn nàng, thề rằng sẽ quay lại tìm nàng.
Đôi mắt nàng đượm buồn đầy bi thương, nàng đáp khẽ:
“Chàng đừng quay lại, Đại Đế Vương Chi Quốc!”
Bằng năng lực của mình, nàng đã lu ôn biết người nam nhân đó chính là Thủy Tổ Chi Quốc, chỉ có điều, nàng không kìm giữ được lòng, nảy sinh tình cảm với hắn. Tự huyễn rằng hắn cũng như bao kẻ tham vọng khác, chỉ mong muốn năng lực của nàng chứ không tha thiết gì tình cảm. Nàng chỉ có thể chôn chặt tình cảm trong lòng, quay về thú tội trước Đại Hãn.
Đại Hãn dù căm tức muôn phần cũng không thể xử tử nàng, liền bắt nàng lập lời thề với Thần Linh, từ nay tới chết không được rời thảo nguyên Mogo, phải dùng tất cả sức lực phục vụ cho triều đình Mogo để đền tội.
Ít lâu sau, nàng nghe thấy đàn chim nhỏ xào xạc “Đại Đế Vương Chi Quốc sắp tiến đánh rồi! Hắn nói sẽ cướp lại Vương Phi! Hắn mang theo Thương Kích Rồng! Chúng ta phải nhanh chóng bay về Cực Bắc, nơi này sắp thành bình địa rồi!”
Lo lắng cho vận mệnh quốc gia, nàng lắng tai nghe từng lời thì thầm của các sinh vật trên thảo nguyên, mong có thể tìm được một đường vẹn toàn. Kỳ quái, tại Cực Bắc chỉ có núi băng tuyết quanh năm, gió rít thổi mất mạng người, địa hình hiểm trở, cớ sao mọi sinh vật trên thảo nguyên lại bay về Cực Bắc để lánh nạn? Không ngăn nổi sự tò mò, nàng cưỡi ngựa lên Cực Bắc. Nàng đi theo những cánh chim trời, đi theo dấu chân của đàn bò rừng, đi theo cả những con dê bụng bầu lớn - tất cả chúng đều cúi đầu trước giá lạnh nhưng không dừng bước. Càng gần Cực Bắc càng lạnh lẽo tới mức khiến nàng ngộp thở, từng đường gió sắc lạnh như những vết chém ngang qua khuôn mặt xinh xắn của nàng, toàn thân nàng đông cứng đến mức tuyệt vọng.
Và rồi trong thời khắc đen tối đó, nàng đã nhìn thấy thứ mà tất cả mọi sinh vật sống của Mogo đều đang lết bước tìm cách ẩn náu trong ánh hào quang của nó: khúc xương ức rồng! Nàng nhớ đến những giai thoại từng nghe về Long Thần Khí tại quốc gia khác, và biết rằng đây chính là cơ hội của mình.
Sử dụng khúc xương ức rồng, nàng chế tạo ra thanh kiếm cong hoàn mỹ. Nàng biết rằng những bộ giáp của Đế Quốc Chi cứng cáp, Kiếm Cong Rồng hoàn toàn có thể dễ dàng lách được vào trong những khe nối mà không bị mắc lại, trọng lượng dồn vào mũi kiếm sẽ giúp nàng có thể chiến đấu nhiều giờ mà không đau mỏi, lại có thể dễ dàng chiến đấu trên lưng ngựa. Nhưng điều kỳ thú nhất về Kiếm Cong Rồng chính là việc nó đã được rèn như thế nào: nàng đã sử dụng bí kíp rèn kiếm cong của Mogo để làm nên thanh kiếm huyền thoại: nhiều lớp xương lá chồng lên nhau, ép lên trên mặt kiếm, tạo ra uy lực khôn lường!
Trận chiến đối đầu trực diện giữa nàng và các Đại Tướng Quân nước Chi đã lưu danh sử sách là một trong những trận chiến vĩ đại nhất. Đại Hãn lệnh cho nàng phải chiến thắng, mang đầu của Đại Đế Vương Chi Quốc về tế trời, rửa sạch tiếng xấu của nàng.
Nàng cưỡi ngựa trắng, hai tay cầm Kiếm Cong Rồng, thủ vững biên giới Mogo-Chi Quốc, chỉ riêng một mình nàng đã kết liễu 10 vị Võ Tướng Chi Quốc, Kiếm Cong Rồng loang loáng thoắt ẩn thoắt hiện như thể đang múa cùng chủ nhân, vừa khiến người khác kinh sở lại nể phục.
Khi Mogo đang chiếm thế thượng phong, Đại Đế Vương thân chinh xuất trận, với uy lực vô song của Thương Kích Rồng, nhanh chóng áp đảo tình thế, khiến hàng ngàn tráng sĩ Mogo bỏ mạng. Hắn đưa ra điều kiện nếu nàng đồng ý hòa thân cùng hắn, trở thành Hoàng Phi Chi Quốc thì từ nay sẽ không xuất binh chinh phạt Mogo nữa.
Dù sâu nặng tình cảm nhưng thân là Vương Phi chính chực bậc nhất của Mogo, nàng không những không chấp thuận lời cầu thân của hắn, còn thúc ngựa phi thẳng tới, quyết chiến.
Và đó là lần duy nhất nhân loại được chứng kiến trận đối đầu giữa hai Long Thần Khí. Trận chiến khủng khiếp, long trời lở đất, hai vũ khí bất phàm bất phân cao thấp, cả một vùng thảo nguyên bị san bằng, chim trời không thoát, muông thú gục ngã trước bá khí và uy lực khôn lường. Đại Đế Vương Chi Quốc càng đánh càng say máu, hắn không chỉ muốn chiếm hữu Mogo mà còn nổi dã tâm muốn sở hữu cả Long Thần Khí còn lại. Trong chớp mắt như đã quên đi ái mộ với nàng, liên tục tung ra những đòn hiểm. Còn nàng, người con gái dũng cảm nhưng vẫn khao khát tình yêu, lại không có lá gan lấy mạng người mình thương.
Hắn lao tới, mũi Thương Kích Rồng chĩa thẳng về phía ngực nàng. Vương Phi nhắm mắt, toan chấp nhận.
Phập!
Nàng mở mắt. Trước mặt nàng, Đại Hãn - người nàng chưa từng thật lòng, đã đỡ trọn mũi Thương Kích Rồng vào lồng ngực. Ngài nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:
“Vương Phi, nhất định phải bảo vệ Mogo. Nàng có thể không yêu ta, nhưng nàng phải yêu lấy mảnh đất này!”
Tủi thẹn, đau đớn, tức giận - mọi xúc cảm nổ tung trong nàng! Vương Phi hét lớn, lao về phía trước, quyết chiến với Thương Kích Rồng. Như cảm nhận được hết tâm tư nàng, Kiếm Cong Rồng trở nên càng quyết liệt hơn, mạnh mẽ hơn. Thậm chí tới mức, trong một đòn quyết định, đã làm sứt một mảnh trên Thương Kích Rồng!
Nhận thấy bất lợi, Đại Đế Vương Chi Quốc cho lùi quân về biên giới. Hẹn nàng suy nghĩ lại, 3 ngày sau chấp nhận lời hòa thân của hắn thì sẽ không có máu chảy. Rốt cuộc thì - bao quanh Mogo là Chi Quốc, nếu hắn tuyệt giao với đất nước nàng, cuộc sống cũng chẳng mấy dễ dàng. Hắn đã ngạo mạn nghĩ như vậy.
Buổi sáng ngày đã hẹn, biên giới Mogo rung chuyển, bão tuyết nổi lên che khuất tầm nhìn, cứ như thế suốt 3 canh giờ - khi bão tan, toàn quân đội nước Chi kinh hoàng trước một dãy núi băng khổng lồ đã hiện ra, ngăn giữa Mogo và Chi Quốc, nơi mà trước đó chỉ là một thảm cỏ xanh mượt. Núi băng lớn khiến ngựa không thể qua được, người Chi cũng không chịu được cái lạnh cắt da cắt thịt như vậy. Đại Đế Vương nheo mắt, “Thì ra đây là câu trả lời của nàng ư?” Địa thế hiểm trở như vậy, từ nay việc xâm lược Mogo là ngoài tầm tay. Nàng đã chọn đất Mogo thay vì chọn hắn, chọn ngẩng cao đầu thay vì luồn cúi trước Chi Quốc.
Huyền thoại kể lại rằng, người con gái xuất chúng đó - nàng đã dùng Kiếm Cong Rồng mà tạo ra dãy núi băng khổng lồ, ngăn cách Mogo và Chi Quốc vĩnh viễn, bảo vệ hòa bình cho dân tộc. Nàng đứng trên đỉnh núi cao nhất, chĩa thẳng mũi kiếm về phía hoàng thành Chi Quốc, hét lời:
“Lần đầu là một mảnh Thương Kích Rồng, lần thứ 2 là dãy núi này, lần thứ 3 ta sẽ san phẳng Hoàng Thành Chi Quốc nếu chàng tiến quân vào Mogo!”
Đại Đế Vương Chi Quốc vẫn nuôi một lòng ngưỡng mộ trước nhan sắc và sự dũng cảm của nàng, phong là Long Phi, xây dựng cung điện cho nàng trong Hoàng Thành Chi Quốc. Người ta cũng nói rằng, chính bởi lời nguyền của Dạ Thần mà Đại Đế Vương Chi Quốc dù yêu thương Vương Phi, cũng không ngăn nổi dã tâm với nàng.
Người dân Mogo gọi giai thoại về Kiếm Cong Rồng là “Của Hồi Môn của Lưỡng Quốc Vương Phi”.
Last modified 1yr ago