IV/ VỊ CÔNG TỬ TỰA HOA NGỌC

Nam nhân người Sheido một tay bịt mắt trái, lao tới bên nữ nhân đã bị Ngụy Lưu đâm một nhát chí mạng vào giữa bụng, dù ở thế thập phần bất lợi, hắn vẫn bình tĩnh thủ thế. Từ trước khi xung trận, Ngụy Lưu đã nhận ra cặp song sát này có khả năng chiến đấu ở tầm rất xa và vô cùng bất ngờ, hắn tuyệt đối không tỏ thái độ khinh địch, nheo mắt xem xét tình hình.
Ngụy Lưu theo đuổi rèn luyện võ thuật từ rất sớm. Ở đất Chi, vũ khí được sử dụng phổ biến nhất chính là cây thương kích mà hắn luôn mang theo mình. Đàn ông Chi từ nhỏ đã theo bái sư ở các võ đường trong thôn, sau đó khăn gói lên kinh thi thố vào võ đường lớn, tham gia đại hội võ thường niên - lấy đấy là chí hướng cả đời. Tuy nhiên, Ngụy Lưu không có cơ duyên đi con đường đó.
Thuở vừa trổ mã, lúc đi trên phố, đã không có ít cô nương quay lại nhìn hắn rồi đỏ mặt che miệng cười. Thế mà những vị phụ thân đi cạnh lại vô cùng giận dữ, vừa lôi tay đi vừa mắng “Tuyệt đối không được để mắt tới loại đàn ông trông như vậy!”
Nghe thấy thế, hắn không thẹn mà còn xòe quạt phẩy, dáng chừng thỏa mãn. Dù là người luyện võ từ nhỏ, hắn lại có dáng người rất thanh tao, nước da trắng như một vị công tử quan gia chưa từng phải chịu khố. Hắn luôn rất chăm chút tới ngoại hình của bản thân, nhất định khi ra ngoài sẽ chọn chiếc đai lưng thích hợp nhất với áo đạo bào, chất liệu áo không quá xa xỉ nhưng nhất định phải thẳng tắp nếp, chỉ thêu chìm cùng màu, phản ánh tiết trời ngày hôm đó. Một công tử thương hoa tiếc ngọc như vậy, không thể đi tới đi lui cùng một cây thương kích, thật khiến cho nữ giới kinh sợ. Nghĩ tới vậy, hắn dày công nhiều năm suy nghĩ tìm tòi, tự chế tác vũ khí của mình thành món đồ có thể gấp lại mà giấu trong tà áo. Thoạt nhìn qua, còn có cảm giác hắn là một thư sinh chốn kinh các, không thể nào là một võ sinh.
Ngụy Lưu có khuôn mặt rất cân đối, hàng lông mày đen thẳng tắp tưởng chừng như hiền hòa lại không giấu được đôi mắt dài sắc. Đôi môi hắn mỏng nhưng hồng hào, chính bờ môi này là thứ luôn khiến cho các cô gái phải quay mặt đi ngượng ngập. Mỗi khi hắn nhếch khóe miệng cười, hệt như vầng trăng khuyết, bí ẩn và quyến rũ.
Thế mà vị công tử ôn nhu này trước năm 15 tuổi mỗi ngày khi tập luyện đã có thể tự vung thương kích tới 3000 lần! Hắn tự thấy thương kích là một thứ vũ khí hoàn hảo dành cho bản thân, thân thương linh hoạt, đầu kích mạnh mẽ kết liễu kẻ địch nhanh chóng, chính là có thể một mình đấu với cả một đội quân! Hắn không rườm rà trong chiến đấu, cho rằng phải kết liễu địch càng sớm càng tốt, mỗi chiêu xuất ra phải hiệu quả, chỉ nhắm vào các tử huyệt và các gốc lực. Không màu mè như đám mãi võ cầu tài.
Ngụy Lưu không nhiều lời, bộ bước thuần thục, phi tới phía đối thủ. Hắn nắm chắc thương kích trong tay, sẵn sàng diệt địch.
“Quáccccc!"
Bất ngờ, một cái bóng đen từ trên không trung ập thẳng xuống mặt hắn cùng tiếng kêu đinh tai nhức óc, Ngụy Lưu lùi lại hai bước, tay gạt con quái điểu vừa tấn công mình. Nó có bộ lông vũ đen trắng dày, đôi mắt vàng rực, chiếc mỏ nhọn hoắt, móng bọc thép sáng lóa. “Đây là một tinh linh, không phải là thú hoang!” Hắn nhủ thầm. Lại càng không phải là vật ở đất này, bộ lông vũ bóng mượt kia chắc hẳn là sinh ra ở nơi giá lạnh quanh năm, chất lượng thép cũng không tầm thường, hắn nhanh chóng trong một khoảnh khắc xoay người lại, đỡ một đường kiếm bổ xuống.
“Ta ở trên kia đã chứng kiến tất cả! Đồ đánh lén hèn hạ!”
Xuất hiện trong tầm mắt của Ngụy Lưu là một thanh niên cầm thanh kiếm cong dài, đầu đội mũ lông chồn xám, chân đi ủng lông, người này có hình xăm vòng quanh cánh tay, nhìn như một cổ ngữ cùng những hình vẽ khó hiểu. Đôi mắt người này sáng bừng hào khí, cả người tràn ngập một luồng sinh lực cuồn cuộn như cuồng phong, vô cùng uy nghị, xem chừng là người không thể giấu được suy nghĩ và xúc cảm của bản thân.
“Còn tưởng là ngươi tới giúp đôi phu phụ tội nghiệp kia, ai ngờ người lại tận dụng thời cơ để ra tay hại người! Tấm lòng kẻ quân tử của ngươi để đi đâu rồi?!”
Ngụy Lưu bật cười:
“Sao ngươi biết đó là một đôi phu phụ? Ngươi ở trên kia cũng chỉ chứng kiến cớ sự từ xa, lỡ đâu có uẩn khúc, chưa tường tỏ đã ra tay tấn công người khác, ngươi không phải là có chút vượt quá giới hạn sao? Giờ ta nói nữ nhân kia chính là đã có hôn ước với ta, nay lại bỏ cả sính lễ đi với tình nhân, ta đuổi mãi mới tới Việt Quốc để báo hận, ngươi lại cản đường?!”
Người thanh niên sững người, lúng túng:
“Ta… ta quả thực không biết…! Chuyện này, chuyện này…”
Chỉ đợi có thế, Ngụy Lưu vung giáo nhắm thẳng vào cổ họng kẻ địch mới xuất hiện mà không nói lời nào. Nhìn qua cách ăn mặc và cả con quái điểu tinh linh của người này, hắn đã đồ rằng đây chính là người Mogo, sống ở lãnh thổ phía Bắc nước Chi. Người Mogo nổi danh chính trực, sử dụng kiếm cong là vũ khí chính. Ngụy Lưu chưa có nhiều cơ hội giao chiến với người Mogo, hắn không nắm rõ chiêu thức phái này, quyết định tận dụng việc đối phương có phần quá đỗi công bằng, thu giáo về phía sau, tay phải giơ lên trước, ra ý mời người kia đấu quyền.
Người Mogo đứng thẳng người, tuyên bố: “Tuy ta không biết chuyện tư gia nhà ngươi, nhưng có ta ở đây cũng không thể để ngươi tuyệt đường sống của cặp phu phụ kia được!”
Ngụy Lưu đảo mắt một vòng, thật sự không muốn cười vào mặt gã ngốc trước mặt. Tới vậy rồi mà vẫn tin vào lời nói dối trắng trợn của hắn. Nhưng người Mogo xa xôi tới vậy mà cũng lặn lội lên Việt Quốc, chắc cũng cùng mục đích như hắn thôi, vậy thì vẫn là bớt một mạng thì bớt tranh đua!
Hắn thu nắm đấm, đối đầu trực diện với người thanh niên. Hắn công liên tục nhưng địch lại chú trọng thủ, ra đòn không quá hiểm nhưng rất dứt khoát và có uy lực rất lớn, nếu trúng chắc cũng gãy xương chứ không chỉ trầy trụa. Ngụy Lưu giao đấu chừng hơn chục chiêu thức, cảm thấy nếu không dụng binh khí thì chắc không nhanh chóng kết trận được. Người Mogo cũng bắt đầu nóng lòng, thường xuyên nhắm tới ngực hắn.
Ngụy Lưu lật kích thương, khóa chắc cổ tay, xoay người đổi tư thế, hắn nhắm tới hốc vai của địch.
Tức thì trong không gian tràn ngập một làn sương khói màu đỏ thẫm, hắn không còn nhìn thấy gì, không nghe thấy bất cứ thanh âm nào. Thậm chí trước đó chỉ còn cách người Mogo kia một cánh tay, nay như thể đã chỉ còn một mình hắn trên bờ sông này.