IV/ VỊ CÔNG TỬ TỰA HOA NGỌC
Nam nhân người Sheido một tay bịt mắt trái, lao tới bên nữ nhân đã bị Ngụy Lưu đâm một nhát chí mạng vào giữa bụng, dù ở thế thập phần bất lợi, hắn vẫn bình tĩnh thủ thế. Từ trước khi xung trận, Ngụy Lưu đã nhận ra cặp song sát này có khả năng chiến đấu ở tầm rất xa và vô cùng bất ngờ, hắn tuyệt đối không tỏ thái độ khinh địch, nheo mắt xem xét tình hình.
Ngụy Lưu theo đuổi rèn luyện võ thuật từ rất sớm. Ở đất Chi, vũ khí được sử dụng phổ biến nhất chính là cây thương kích mà hắn luôn mang theo mình. Đàn ông Chi từ nhỏ đã theo bái sư ở các võ đường trong thôn, sau đó khăn gói lên kinh thi thố vào võ đường lớn, tham gia đại hội võ thường niên - lấy đấy là chí hướng cả đời. Tuy nhiên, Ngụy Lưu không có cơ duyên đi con đường đó.
Thuở vừa trổ mã, lúc đi trên phố, đã không có ít cô nương quay lại nhìn hắn rồi đỏ mặt che miệng cười. Thế mà những vị phụ thân đi cạnh lại vô cùng giận dữ, vừa lôi tay đi vừa mắng “Tuyệt đối không được để mắt tới loại đàn ông trông như vậy!”
Nghe thấy thế, hắn không thẹn mà còn xòe quạt phẩy, dáng chừng thỏa mãn. Dù là người luyện võ từ nhỏ, hắn lại có dáng người rất thanh tao, nước da trắng như một vị công tử quan gia chưa từng phải chịu khố. Hắn luôn rất chăm chút tới ngoại hình của bản thân, nhất định khi ra ngoài sẽ chọn chiếc đai lưng thích hợp nhất với áo đạo bào, chất liệu áo không quá xa xỉ nhưng nhất định phải thẳng tắp nếp, chỉ thêu chìm cùng màu, phản ánh tiết trời ngày hôm đó. Một công tử thương hoa tiếc ngọc như vậy, không thể đi tới đi lui cùng một cây thương kích, thật khiến cho nữ giới kinh sợ. Nghĩ tới vậy, hắn dày công nhiều năm suy nghĩ tìm tòi, tự chế tác vũ khí của mình thành món đồ có thể gấp lại mà giấu trong tà áo. Thoạt nhìn qua, còn có cảm giác hắn là một thư sinh chốn kinh các, không thể nào là một võ sinh.
Ngụy Lưu có khuôn mặt rất cân đối, hàng lông mày đen thẳng tắp tưởng chừng như hiền hòa lại không giấu được đôi mắt dài sắc. Đôi môi hắn mỏng nhưng hồng hào, chính bờ môi này là thứ luôn khiến cho các cô gái phải quay mặt đi ngượng ngập. Mỗi khi hắn nhếch khóe miệng cười, hệt như vầng trăng khuyết, bí ẩn và quyến rũ.
Thế mà vị công tử ôn nhu này trước năm 15 tuổi mỗi ngày khi tập luyện đã có thể tự vung thương kích tới 3000 lần! Hắn tự thấy thương kích là một thứ vũ khí hoàn hảo dành cho bản thân, thân thương linh hoạt, đầu kích mạnh mẽ kết liễu kẻ địch nhanh chóng, chính là có thể một mình đấu với cả một đội quân! Hắn không rườm rà trong chiến đấu, cho rằng phải kết liễu địch càng sớm càng tốt, mỗi chiêu xuất ra phải hiệu quả, chỉ nhắm vào các tử huyệt và các gốc lực. Không màu mè như đám mãi võ cầu tài.