III/ QUỐC SƯ VIỆT QUỐC
Để mà nói về kỳ trân dị bảo, cảnh quan phi nhiên, nhất định phải nói đến Việt Quốc.
Trong số 7 vương quốc, Việt Quốc nằm tách biệt khỏi lục địa, địa hình lại hiểm trở. Nếu chiếu theo bản đồ, Việt Quốc tọa phía Đông Nam, láng giềng gần nhất có Chi và Sheido. Lãnh thổ Việt Quốc được ví như một vỏ ốc khổng lồ, các dãy núi lớn chạy vòng quanh vào tới bên trong sâu thẳm cấm địa vương quốc, bao bọc vỏ ốc này là 7 hòn đảo lớn nhỏ khác nhau. Nhờ có lợi thế trời ban mà hệ thống phòng thủ của Việt Quốc được đánh giá rất cao, quả là rất khó xâm phạm.
Muốn đến Việt Quốc, chỉ có cách duy nhất là đi đò. Không có một cây cầu nào trực tiếp nối từ Việt Quốc vào trong đất liền. Người Việt cũng không cho phép dân ngoại tộc tùy ý chèo đò vào địa phận nước mình, nhất định phải là đò của người Việt mới vượt qua được 7 hòn đảo.
Những Nhà Thông Thái Remus trong Ngôi Đền Trí Tuệ viết lại vào sách của họ thế này, “Việt Quốc trùng điệp rừng thiêng, nước độc, vách núi cheo leo, là nơi trú ngụ của vạn tinh linh và cất giấu nhiều bảo vật. Người Việt dẻo dai, nhanh nhẹn, có khả năng treo mình trên sườn núi như những con dơi, lại có thể vượt đầm lầy dễ dàng êm ả như cá sấu. Trong đất Việt có 2 mỏ quặng giá trị nhất, tạm dịch là Nguyệt Thiết và Ốc Chi theo cổ ngữ, hai khu mỏ này được tin là nơi mà một mảnh lớn của Ngọc Trai Thất Sắc và thân xác Tử Long đã rơi xuống, nên có thể khai thác được không ít ngọc và khoáng sản quý báu. Người Việt trân quý hai mỏ quặng này như những khu rừng trúc thiêng của họ. Tuy rằng phần lớn đất nước được giấu trong những khu rừng nhiệt đới, người Việt lại làm vũ khí từ thanh trúc. Hiện nay, vị trí khu rừng trúc vẫn chưa thể được xác định chính xác. Hàng năm, người Việt đều có những lễ hội hiến tế cho các mỏ quặng và rừng trúc. Nữ Vương Việt Quốc bắt buộc giữ tấm thân trinh trắng để thực hiện những nghi lễ tâm linh sùng bái Nữ Thần Mặt Trời”.
Việt Quốc ẩn giữ nhiều bí mật, lại khép kín đến như vậy, càng khiến cho các nhà chinh phục từ khắp nơi trên Sedrah tò mò, luôn mang một sự ái mộ và thèm khát không giấu diếm. Họ tìm đủ cách lên Việt Quốc, thế nhưng một việc tưởng chừng như đơn giản lại quá đỗi phức tạp, dường như những bến đò Việt Quốc khác nhau tại thời gian trong ngày khác nhau, s ẽ đưa khách quan đến một nơi ngẫu nhiên của Việt Quốc, tuyệt đối không có cố định, việc này cản trở người ta vẽ lên một tấm bản đồ có đường đi và đích đến, phương hướng rõ rệt để mà hướng dẫn người đời sau.
Độc bản đến thế, mà lại có một lời đồn rằng Tân Quốc Sư Việt Quốc, lại là một người ngoại tộc!
-*-
“Quốc Sư! Nữ Thần Mặt Trời đã đáp lời rồi ạ!”
Một thiếu nữ Việt trong trẻo như sương sớm cất lời, thoạt nhìn đã biết cô chưa tới tuổi trăng rằm. Cô gái vận trên người bộ đồ tơ tằm trắng tinh khiết, trên người không đeo chút trang sức quý báu nào, ngoại trừ một sợi dây chuyền đính ngọc nhỏ. Cô để chân trần, quý gối kính cẩn hướng về phía mặt trời, hai tay dâng một đóa hồng liên.
Phía sau là một điện thờ. Từ ngày dâng hiến bản thân tới phục vụ thần điện, cô gái trẻ chưa một lần được ngước nhìn vị Quốc Sư đáng kính mà Nữ Vương hết mực tin tưởng, giao phó cho hết thảy từ việc chiêm tinh tới luận bàn quốc sự. Đôi lúc cô thấy đôi chân của Quốc Sư lướt qua, dù dặn lòng không được tò mò khuôn mặt mà “chỉ có Thần linh mới có thể chiêm ngưỡng”, thì một nữ quan tuổi còn trẻ cũng không kìm được sự hiếu kỳ.
Không thấy Quốc Sư hồi đáp, cô lén nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Đập vào trong đôi mắt trong veo của nữ quan trẻ, là một người con gái có làn da nâu như những chiếc bánh mật cô thường được ăn vào dịp lễ hội, nàng ta có một thân hình đầy đặn và đậm tính nữ, gợi cảm trên từng đường cong cơ thể. Chiếc váy lụa mỏng tang phô bày khiến cho nữ quan không khỏi đỏ mặt. Nàng có mái tóc đen tuyền thăm thẳm nhưng chỉ ngắn, để lộ ra chiếc cổ dài, hai chiếc xương quai xanh như hai con rắn nhỏ trên bờ vai.
Và nàng có đôi mắt kỳ diệu nhất nữ quan từng thấy. Một bên màu nâu thổ nhưỡng, một bên là một con mắt rắn vàng đục. Khuôn mặt của Quốc Sư gây ấn tượng mạnh mẽ, vừa si mê, lại vừa băng lãnh.
"Quốc Sư Osahar! Con… con không dám vô lễ! Con chỉ là…”
Vị Quốc Sư không biểu lộ chút xúc cảm nào trước sự bất kính của nữ quan, nàng không giận dữ, không vội vàng, chỉ nhẹ nhàng đưa tay kéo chiếc mạng che mặt lên gài qua hai tai. Trên tay nàng quấn một vật trang sức hình rắn hổ mang bằng vàng ròng. Nàng tiến tới lại gần nữ quan đang run sợ, đón lấy đóa hồng liên, nhìn ngắm thật kỹ những cánh hoa màu đỏ rồi ánh mắt tựa cười. “Ngày ta mong chờ bấy lâu đã đến!”
Nàng ném một ánh mắt lạnh lẽo xuống nhìn nữ quan trẻ tuổi tội nghiệp đang run sợ, nói:
“Vừa khéo, ta chưa biết hôm nay sẽ chăm sóc tinh linh mới của mình như thế nào. Lúc nào cũng là như vậy, chỉ khi ta vừa quen thuộc và bắt đầu dễ chịu với ai đó, họ sẽ làm ta thất vọng.”
Nàng nâng chiếc bình đang ôm trong lòng bấy lâu lên, ánh mắt cười mà như không cười.
“Nữ Vương sẽ không tức giận nếu biết ngươi đã hiến dâng bản thân vì sự vĩ đại của Thần Thánh!”
Trước khi nữ quan đang biết chuyện gì sẽ xảy ra, Quốc Sư đưa tay mở nắp chiếc bình, một cuộn cát trào ra, mang hình dáng khuôn mặt người nhưng gớm ghiếc đen đúa, khuôn mặt méo mó đó gào lên thất thanh ai oán, lao thẳng tới ôm trọn lấy nữ quan đang kinh hoàng trước hình ảnh trước mắt. Chỉ trong một cái chớp mắt, nữ quan đã biến mất, chỉ để lại sợi dây chuyền ngọc nhỏ trên nền đất lạnh.
Quốc Sư Osahar đóng nắp bình lại, thận trọng quan sát chiếc bình đổi màu liên tục, đỏ, trắng, đen, rồi quay trở lại bình thường, có chút to và thẫm màu hơn trước.
Nàng ta thay đổi sắc mặt, có vẻ hài lòng và toại nguyện, tinh linh mới nhất của nàng, vậy là đã lớn hơn một chút rồi. Quốc Sư ôm theo chiếc bình và đóa hồng liên, tiến về phía cung điện.
Last modified 1yr ago