II/ NGUỒN GỐC 7 NHÂN TỘC
Truyền thuyết kể lại rằng, khi những con rồng ngã xuống từ bầu trời vô tận kia, cơ thể, dòng máu, bụi tàn từ tấm thân vốn dĩ là bất tử của chúng, hóa thành những ngọn núi, những khu rừng, những thảo nguyên mênh mông, những bờ biển sâu đến mức có thể nhấn chìm tất cả một lần nữa, thành những báu vật và thành cả những chủng tộc người chưa từng xuất hiện trong vũ trụ này.
Cớ sao lại có sự biến đổi này? Không phải tất cả đều là hậu duệ của loài rồng hay sao? Tại sao lại có Chi biến hóa khôn lường, Finx huyền bí tà thuật, Ragna ngang ngược mạnh mẽ, Mogo điêu luyện chiến đấu, Sheido phức tạp chiến thuật, và Việt nhanh nhẹn dẻo dai?
Vì đã không chỉ có một loài rồng làm chủ bầu trời này!
Những bô lão thông thái tộc Remus có đôi mắt đục màu năm tháng kể lại rằng, những con Hắc Long đã biến thành dãy núi cao gai góc khó lòng chinh phục, Hỏa Long hóa thân thành sa mạc nghiệt ngã, Hải Long ôm theo ngọc ngà châu báu chôn vùi thành biển sâu, Lục Long hiền hòa nay chính là con người và mảnh đất trung nguyên màu mỡ. Trong số những con rồng, phải nói đến Xà Long và Tử Long, đã không trở thành một thứ gì mà nhân gian có thể chạm vào. Người ta nói rằng, hắc ám như chính bản ngã của chúng, Xà Long đã để lại lời nguyền cho tất cả sự sống dưới gầm trời này, rằng trong mỗi người sẽ có một phần bóng tối. Nơi Xà Long ngã xuống, cuộc sống ở đó sẽ u uất, mảnh đất sẽ cằn cỗi không bao giờ nở hoa. Tử Long - đứa con bị chối bỏ của vị Thần bất hòa, reo rắc tà khí, ma thuật, sự thù hận và lòng tham lên khắp thế gian, những nơi mà một mảnh thân xác Tử Long hạ xuống, luôn chìm trong sự bất trắc và gian lao, 10 năm trong sương mù chỉ có lấy một ngày nắng ấm.
Nhưng các bô lão Remus cũng nói rằng, sâu thật sâu nơi trái tim của Tử Long rớt xuống, lại là chốn tiên cảnh, suối chảy êm đềm, người đã đến tuyệt nhiên không thể nào rời đi, chỉ có thể bỏ mặc lại hết những vướng bận ngoài kia, an yên đến hết cuộc đời nhân sinh. Mâu thuẫn, tại sao trong trái tim thần thú chí tà lại có thể tiêu diêu đến vậy, có khi nào đó lại là cái bẫy nguy hiểm nhất? Là một nơi mà khi bước vào rồi, con người ta mất đi hết cả tham vọng, sức chiến đấu, lòng hiếu kỳ và chỉ muốn dừng lại hay không?
Nói như vậy, lãnh thổ Việt Quốc ắt hẳn có không ít phần xác thịt của Tử Long.
Nếu nhìn trên tấm bản đồ của 7 vương quốc, không khó để nhận ra Việt Quốc là nơi có địa hình hiểm trở, kẻ ngoại tộc khó lòng có thể vào sâu bên trong đất nước này. Núi non trùng điệp kéo dài, xen giữa là những con sông vừa sâu vừa rộng, khí hậu ẩm thấp đầy sương bao phủ khắp các khu rừng bọc lấy toàn vương quốc, khiến cho Việt Quốc trở thành một trong những quốc gia khó xâm phạm nhất. Chính vì điều kiện sống không mấy dễ dàng mà người dân Việt Quốc đặc biệt nhanh nhẹn và giỏi ẩn mình. Họ sống rải rác thành từng cụm bản làng khắp các sườn núi và rìa sông, thật khó có thể biết được, đâu mới là nơi các tướng lĩnh và Nữ Vương của họ thật sự trị vì.
Đừng quên rằng, đến Linh Sư Sơn trong huyền thoại cũng nằm trong lãnh thổ Việt Quốc, điều đó đủ nói lên đây là một nơi như thế nào.
“Lạc Cơ, hôm nay Ngài xuất cung, sẽ gặp được 4 người. Một kẻ đạo bào tuấn tú, một kẻ hung hãn bặm trợn, và một đôi… ta không thể nhìn rõ được, dường như chúng biết rằng ta đang nhìn chúng.”
Ngụy Lưu phất tay áo bào, lấy lại sự phong tình thường trực trên khuôn mặt hắn, toan bước về phía đò.
Một làn gió lạnh sượt qua gáy hắn, không biết từ đâu xuất hiện một đôi nam nữ dáng người thon mỏng, làn da trắng bệch nổi lên từng sợi gân xanh, toàn thân hắc bào, hông dắt trường kiếm, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ như hai chiếc bóng đen hòa vào nhau trong một mắt, vượt lên đò trước cả hắn và gã người Ragna.
Gã không khiêm nhường, lập tức buông ra một tràng – Ngụy Lưu nghe không hiểu nhưng cũng mơ hồ 7, 8 phần đoán được là tiếng chửi thề bởi tông giọng và sự tức giận trong mắt hắn. “Thứ thổ dân!” – Hắn thầm khinh miệt nghĩ, mặt không biến sắc. Ngụy Lưu để cho gã Ragna vừa chửi bới vừa leo lên đò trước, chiếc đò mỏng manh chao đảo trước sức nặng và sự đồ sộ của gã người Ragna, khiến cho cô nương xinh đẹp cuống quýt vội vàng lấy cây chèo cắm xuống để giữ thăng bằng.
Ngụy Lưu nhẹ nhàng bước lên đò, hắn là người cuối cùng ở đây nhưng tuyệt nhiên không vội vã. Hắn chọn một vị trí không quá gần, không quá xa với những khách quan còn lại trên đò, lại vừa đủ để ngắm nhìn vị cô nương kiều diễm. Ngay khi lướt qua, hắn đã ngửi thấy hương sen thơm ngát hòa quyện trong không khí cùng với mùi linh lan. Nàng mới chỉ ngoài trăng rằm, có làn da trắng sứ, mái tóc đen tuyền như suối, ngón tay thon dài không chút khổ cực. “Quả là không giống một cô lái đò tầm thường! Mà trên cái đò này có ai bình thường đâu kia chứ!” – hắn tự nhủ, một cô gái bình thường thì cũng sẽ chỉ mang trên mùi hương hoa cúc hay hoa nhài nhẹ nhàng đơn điệu, ngoài ra phải có mùi của hoa quả thu hoạch, những thứ trái cây thường gặp ở Việt Quốc. Xiêm y trên người nàng lúc này tuy không phải thứ vật phẩm cao cấp gì nhưng lại thẳng tắp, không phai màu. Vị cô nương này không chỉ đẹp, mà ẩn dưới sự ôn hòa còn có một tầng khí phách bất phàm. Hắn liếc mắt nhìn trộm không dưới 3 lần, toan mở miệng thì nàng lên tiếng, vẫn trong trẻo và mê hoặc như lúc nàng ngân câu hò:
“Khách quan đứng đợi ở phiến đá đầu rồng vào ngày này, đều là để lên Linh Sơn Sư hay sao?”
Ngụy Lưu không bỏ lỡ cơ hội trò chuyện với mỹ nhân, đáp lời:
“Đúng vậy, sao tiểu sư muội lại biết?”
Mỹ nhân che tay lên miệng cười khẽ, ánh mắt nàng cong thành hình nửa vầng trăng, vừa đáng yêu lại vừa có nét trêu ghẹo hắn. Ngụy Lưu tự cho rằng đó là do cách xưng hô trung nguyên có phần không hợp của mình, hắn nhướng một bên lông mày và nhếch khóe miệng cười cùng với nàng, không ngần ngại nhìn thẳng vào hai con ngươi đen lấp lánh kia. Không biết có phải vì không quen tiếp xúc với nam nhân hay không, nàng đưa ngón tay thon dài lên vén tóc sau tai, lộ ra chiếc cổ dài thiên nga của mình, tay kia sửa lại nếp áo, má hơi ửng đỏ trong khoảnh khắc.
“Nhiều năm nay có rất nhiều anh linh đổ về Việt Quốc truy tìm Quy Huyết Đao nên ta cũng mạo muội đoán rằng các vị cũng truy tới Linh Sư Sơn vì bảo vật này, ta đã đưa cả trăm chuyến đò rồi.”
Nàng nói đến đây, Ngụy Lưu thấy thân hình của căp đôi kia khẽ động. Hắn không biểu hiện gì, gật gù trước câu nói của nàng. Hắn đã ở đây tới 180 ngày mà không một lần thấy chuyến đò này, nàng thì chỉ mới trăng rằm, vậy thì cả trăm chuyến đò và các vị anh hùng kia, há chắc phải là một lời nói dối.
“Vậy nàng có biết đường tới Linh Sư Sơn không?” – Hắn dò hỏi.
“Người đã hạ quyết tâm đến, chắc hẳn kiếp này không còn cõng ai qua núi, thôi nâng khăn hồng, cũng chẳng muốn trao bao nữa rồi?”
Đó chẳng phải là lời thiên hạ vẫn truyền tai nhau về Linh Sơn Sư hay sao. Ngụy Lưu vẫn còn muốn gặng hỏi thêm thì thấy phía bên trong, gã Ragna hiếu chiến một tay mân mê chiếc rìu khổng lồ của mình như một món đồ chơi trẻ nhỏ, một tay khoát về phía cặp nam nữ, khiêu khích:
“Ta trông hai ngươi rất không thuận mắt! Nam không ra nam nữ chẳng ra nữ, yếu đuối lại nhợt nhạt! Không biết lựa sức mình mà cũng dám vượt mặt ông đây leo lên đò! Các ngươi làm thế có phải là muốn khiêu chiến với Rokin Vĩ Đại không!?”
Cặp đôi trước mặt không buồn liếc gã lấy một cái, chúng có đôi mắt dài sếc, con ngươi đen nhỏ, nằm gọn giữa những tia máu mắt đỏ dài. Quả là một gương mặt nhiều tử khí, dù cho chúng không phát ra một chút động thái nào, chỉ nhìn thôi đã thấy không khỏi lạnh lẽo. Gã Ragna tự xưng là Rokin-Vĩ-Đại thấy chúng không đáp lời, vừa tức giận lại vừa thẹn, nổi sung:
“Các ngươi là câm điếc, hay là không biết tiếng người?! Có tin ta…”
Chưa dứt lời mắng nhiếc, gã dừng lại để ngước nhìn cảnh vật đổi thay trước mắt. Đập vào trong tầm mắt họ là một bờ sông dài không bóng người, phía sau là khu rừng rậm không lọt ánh sáng, xa xa có ngọn núi mờ ảo trong sương mù, báo hiệu điềm chẳng lành. Mỹ nhân lái đò lắc đầu, cười mà như không cười, đứng dậy điều khiển đò cập bến. Ngụy Lưu mê mải ngắm m ỹ nhân, nhận ra bọn họ đã băng qua làn sương và bầu trời đỏ, đến được bờ bên kia, chạm lãnh thổ Việt Quốc.
Rokin xốc lại đai lưng bằng da bò tót, khệnh khạng bước xuống đầu tiên, thảy lại 5 đồng xu méo mó trên sàn đất. Mỹ nhân có chút sững sờ trước hành động này của gã, khuôn mặt lộ vẻ không quen thuộc, lại vừa có nét xấu hổ giận dữ. Ngụy Lưu liếc nhìn đôi mắt mắt nàng, lại càng tin rằng nàng không quen với cái công việc “lái đò” này, hắn nhanh nhảu cúi xuống nhặt những đồng xu rồi phủi bụi nhiệt tình, đặt lại vào lòng bàn tay xinh xắn của nàng. Khi chạm tay hắn, nàng giật mình trong thoáng chốc nhưng không rụt tay lại.
“Đàn ông không lễ nghĩa, thứ phế vật!”
Lần đầu tiên Ngụy Lưu nghe thấy nam nhân kia mở miệng, đó là một thứ giọng nghe như tiếng rít qua kẽ răng, rất chói tai và khó lọt. Nam nhân đã rũ bỏ vẻ yếu ớt của mình, búng người đáp xuống trước Rokin, một tay đặt lên chuôi kiếm. Nữ nhân còn lại nhanh chóng đón ý, vọt đến bên cạnh đồng đội. Bên tả bên hữu, chủ động áp chế cả hai phía của Rokin.
“Chuẩn bị chết đi!” Ả quát, chỉ riêng tiếng hét đó đã chứng tỏ khí lực không tầm thường. Trái lại với nam nhân có chất giọng ai oán, nữ nhân này khi lâm trận lại có vẻ mạnh mẽ đáng gờm như một con sư tử. Chúng tuốt kiếm dứt khoát, ngực hướng về phía đối phương, cằm thu lại, hai chân xếp trước sau gọn gàng tạo thành tư thế thủ hoàn hảo. Ngụy Lưu nheo mắt, khoảng cách này, độ dài của thanh trường kiếm kia…
Người Sheido!
Ngụy Lưu đã nghe nói rất nhiều về người Sheido, họ sống chia cắt thành từng vùng và phục vụ các vị lãnh chúa khác nhau, giao chiến hàng thế kỷ để chiếm lấy đất đai chức tước. Khi một vị lãnh chúa chết trận hoặc thành thất thủ, tất cả tùy tùng sẽ tự sát theo chủ. Họ là biểu tượng của sự trung thành, nổi danh cùng lối chiến đấu vô cùng phức tạp với trường kiếm mỏng dài. Khi xưa còn luyện võ, Ngụy Lưu được dạy người Sheido sẽ kết liễu đối thủ trong vòng 6 chiêu. “Lục bộ nhất sát”. Thanh kiếm dài là lợi thế rất lớn của họ, toàn bộ khoảng không gian ở trong cây kiếm đó, họ hoàn toàn làm chủ, không thể có một cái lá rơi qua, không thể có một con kiến bò ngang mà toàn dáng.
Rokin ngửa mặt lên trời cười sảng khoái như thể đã đợi chờ điều này từ lâu, vung rìu lao đến.
“ĐẾN ĐÂY! LŨ SÂU BỌ!”
Hai bên giao chiến. Nếu là những đối thủ tầm thường khác, ắt hẳn đã không trụ được lâu đến như vậy. Trong những chiêu đầu tiên, có thể thấy ngay những đòn được tung ra đều là những đòn hiểm, muốn lấy mạng đối phương chứ không có hề mang ý đe dọa. Phương thức chiến đấu của người Sheido rất phức tạp, không dễ đoán, điều nguy hiểm nhất là dù mang trên mình thanh kiếm dài như vậy nhưng họ lại có khả năng áp sát trong một tích tắc, hai chân vô cùng linh hoạt, mỗi lần kề cận đối thủ đều nghe thấy một tiếng RẦM lớn, như tiếng một cơn địa chấn! Thanh trường kiếm nhìn thì mỏng nhưng lại có thể đỡ được những đường rìu bổ xuống của Rokin rồi nhanh chóng phản công. Mang dáng người thấp bé nên cặp nam nữ Sheido liên tục nhắm vào cánh sườn và đâm hướng lên khu vực cổ họng của Rokin. Gã vừa chắn, vừa hào hứng điên cuồng cười nói. Như thể càng đánh hắn càng hăng hơn, càng điên hơn, hả hê vô cùng. Tuy hai chấp một mà gã không rơi vào thế bất lợi, thân hình khổng lồ là lợi thế cho những lần vung rìu tưởng như có thể chém đứt đầu một con rồng!
Ngụy Lưu im lặng quan sát một lúc, hắn quay sang bên cạnh tính an ủi mỹ nhân đôi câu, chắc nàng sợ hãi lắm, nhưng hắn ngẩn người. Nàng đã biến mất! Không chút vết tích, nhẹ như cánh hoa rơi. Nàng đã bỏ trốn khi thấy khách đò bắt đầu giao đấu? Không còn thời gian để suy nghĩ về việc này, hắn rút trong tay áo ra một thứ binh khí thoạt nhìn tưởng nhỏ, nhưng chỉ qua một vài thao tác điêu luyện đã biến thành một cây thương, đầu còn lại biến thành một lưỡi kích sắc nhọn. Tay âm tay dương, hắn xoay người, lao vào trợ chiến.
Rokin nhanh chóng nhận ra ý đồ của Nguỵ Lưu, nhe răng gằn:
“Con chuột dơ bẩn ở đâu chạy tới!”
Dù có phần cao lớn hơn người Sheido, Ngụy Lưu vẫn thấp hơn Rokin tới hai cái đầu, hắn nhận thấy đường chém của hai người Sheido rất dữ dằn, không tiện cho hắn nhảy vào giữa, chiến thuật có lợi nhất lúc này chính là sử dụng mũi thương để phá trụ của Rokin, nhắm vào hạ bộ và đầu gối của gã. Nghĩ là làm, Ngụy Lưu vừa bứt tốc độ chạy quanh vừa liên tục sử dụng thương để điểm vào những chỗ hiểm.
Đột nhiên nam nhân người Sheido đổi tư thế, nhảy bật lên nhắm thẳng vào đầu của Rokin! Suốt thời gian giao đấu chúng chỉ nhắm vào phần thân dưới, đột nhiên chiêu thức biến đổi khiến cho Rokin có phần thiếu cảnh giác. Gã chắp hai giáp cổ tay lại thành hình chữ X, đỡ được lúc nguy hiểm nhất. Ngụy Lưu nhân cơ hội vàng, lập tức đâm thẳng mũi thương vào gối, phá trụ của gã. Rokin rống lên một tiếng kinh hoàng, mất đã ngã về phía sau. Thế nhưng gã không nao núng, nắm vội lấy cát bờ sông ném thẳng về phía địch rồi vung rìu. Bàn tay to lớn của hắn như một cái quạt, lập tức khiến hai người Sheido mất tầm nhìn, nam nhân còn bị quạt trúng mắt, nhanh chóng lùi lại ba bước, hét lên:
“Đồ hèn hạ!”
Rokin không từ bỏ cơ hội thoát thân, cười hả hả rồi tập tễnh ôm rìu chạy vào trong rừng. Xem chừng gã không phải là kẻ quyết ăn thua đủ mà vẫn còn biết quý cái mạng của mình. Nữ nhân Sheido tự lượng sức, không đơn phương đuổi theo Rokin mà chạy tới bên đồng đội.
“Hattori! Ngươi không sao chứ…?!”
Phậpp!
🤕
Ả ngây người, cúi xuống nhìn một mũi thương sắc nhọn đâm xuyên qua ngực mình từ phía sau. Máu rỉ xuống. Người Sheido kiêu hãnh không bao giờ đánh từ phía sau. Chuyện gì đã xảy ra?
Ngụy Lưu rút mạnh cây thương ra khỏi lồng ngực của nạn nhân, vẩy một hàng máu dài trên nền đất, làm bộ giật mình rồi cười nói:
“Ây cha cha! Vốn định kết liễu gã Ragna kia thì đỡ hơn! Nhưng thôi, bớt một mạng thì vẫn cứ là bớt tranh đua về sau!”
Last modified 1yr ago