I/ HỘI NGỘ Ở PHIẾN ĐÁ ĐẦU RỒNG

Xuyên suốt 7 vùng đất, tương truyền có một câu chuyện, “Linh Sư Sơn dễ đến không dễ đi, người đã hạ quyết tâm đến, chắc hẳn kiếp này không còn cõng ai qua núi, thôi nâng khăn hồng, cũng chẳng muốn trao bao nữa rồi.”
Để chứng thực lời đồn này, không ít vị anh hùng đã hùng dũng tìm tới Linh Sư Sơn hằng mong chứng tỏ khí phách hơn người. Thế nhưng trời xanh chẳng toại lòng nhân gian, “Linh Sư Sơn” trong truyền thuyết này quả không dễ tìm chút nào, thậm chí không ít vị còn cho rằng, Linh Sư Sơn mà người ta đặt chân đến chỉ là đồ giả. Nơi đó ngoài những băng nhóm thổ phỉ lộng hành, các loài vật cổ xưa rình rập, thì không thể nào lại là nơi cất giấu Quy Huyết Đao! Ôi thứ thần khí thượng cổ, thứ vũ khí trong huyền thoại được sinh ra từ cái thời mà những con rồng còn thống trị thế gian này. Nhiều vị đến nơi, không tìm thấy điều gì thách thức, cũng trở về vỗ ngực tự xưng là người chinh phục Linh Sơn Sư, hăng hái mở võ quán, chiêu mộ võ sinh hòng cầu tài.
Ngụy Lưu ngồi bên vệ đường, nheo mắt nhìn võ quán mới mở và nhếch mép cười, “Cái gì mà người chinh phục Linh Sơn Sư? Rõ là tào lao!” - chỉ nghe thôi đã biết là bịp bợm. Ở trong cái thế giới nhiễu nhương này, kẻ nào mạnh kẻ đó thắng, nắm giữ càng nhiều bí kíp võ công, sở hữu càng nhiều binh khí cấp cao thì có muốn làm thần tiên cũng được! Hắn kéo mũ nan xuống che mặt và hướng về phía bờ sông. Mặt trời dần buông mình hòa xuống những dãy núi, báo hiệu màn đêm sắp bao trùm lấy mảnh đất này.
Ngụy Lưu là người Chi. Theo thần thoại phổ biến nhất ở cả 7 vương quốc, rằng Sedrah được sinh ra từ Ngọc Trai Thất Sắc trộn lẫn với máu thịt của 7 con rồng, thì thân xác của những thần thú này biến thành những vùng đất, con sông, dãy núi nơi đây, và từng mảnh nhỏ của chúng trở thành sự sống mới, những chủng tộc mới trên 7 vùng đất. Tất cả bọn họ đều mang trong mình hơi thở và linh khí của loài rồng vĩ đại. Chính sự kiêu hãnh này không cho phép họ nhún mình trước bất kỳ tộc người nào khác.
Dù là thế, Ngụy Lưu vẫn luôn cho rằng Chi là vùng đất trù phú nhất, rộng lớn nhất. Sự giàu có của đất đai cho phép người Chi gieo trồng tất cả những loại lương thực phẩm mà họ muốn, nhưng vẫn không đủ. “Nhiều hơn nữa! Ta muốn nhiều hơn nữa!” - mỗi lần vào vụ thu hoạch, người Chi sẽ nhóm lửa và nổi trống, cùng hò câu nói đó khi tát nước, khi hái quả. “Nhiều hơn nữa!”
Thuở còn nhỏ, khi ngồi bên những tạ lúa xếp chồng cao không thấy cả mặt trăng, Ngụy Lưu lắng nghe câu chuyện của những bô lão. Họ nói về những con rồng, về những vũ khí cổ xưa thần thoại, về vẻ đẹp của những cô gái Việt Quốc, nhưng câu chuyện hấp dẫn nhất, vẫn là những lời sấm truyền. Họ thậm chí còn đồn đại rằng, lời nguyền Ngọc Trai Thất Sắc đã được khắc lên những phiến đá của những vị Thần Tối Cao, vì những con rồng ngạo mạn kia đã dám bất kính mà thách thức sức mạnh của các vị Thần.
Và họ nói về một nơi gọi là “Linh Sư Sơn”. Ngọn núi đó nằm ở trong lãnh thổ của Việt Quốc, ở nơi mà có phóng hết tầm mắt từ bờ cũng không thể nào nhìn thấy được vì luôn lẩn quất trong làn sương mù. Để lên được Linh Sư Sơn, bắt buộc phải đi chuyến đò vào một ngày có hoàng hôn màu đỏ tía, cô lái đò người Việt sẽ mơ hồ tựa sương khói mà xuất hiện, chỉ hỏi “Khách quan có muốn qua bờ bên kia hay không?”. Nàng ta sẽ không trả lời về điểm đến, không nói về giá đò, và ngươi sẽ biết đó đúng là nàng - vì tiếng hát của nàng không giống bất cứ thứ âm thanh nào ngươi từng nghe trên đời. Nàng tìm ngươi, ngươi không thể tìm nàng.
Hắn quen thuộc bước đến mỏm đá có hình đầu rồng ở bờ sông, hắn đã ở đây - tới ngày hôm nay vừa vặn là ngày thứ 180, hễ mặt trời cứ xuống núi là hắn lại tản bộ tới nơi này. Trong 180 ngày qua, làm gì có ngày nào là ngày “hoàng hôn màu đỏ tía”, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, dẫu cho cái ngày mà “hoàng hôn màu đỏ tía” kia chỉ là một lời đồn thất thiệt đi chăng nữa, thì nó vẫn là tin tức cuối cùng về Quy Huyết Đao thất truyền cả trăm năm qua.
Ngụy Lưu ngước nhìn những đám mây chậm rãi trôi về cuối trời, rồi đột nhiên hắn thấy mặt đất rung chuyển, kèm với tiếng ca hát bằng một thứ ngôn ngữ lạ lùng. Hắn quay đầu lại, đập vào trong tầm mắt là một kẻ cao lớn hơn cả xe ngựa, từng đường gân rắn rỏi hiện lên trên cánh tay và bắp chân gã, gã nhe răng cười, để lộ hàm răng vàng ố trên chiếc hàm quá khổ, kỳ quái vô cùng. Trái lại với chiếc áo đạo bào có phần đơn điệu của Ngụy Lưu, kẻ vừa tới vận giáp lót lông thú, hai bên vai còn có những mảnh giáp sừng nhọn hoắt, từng phần trên người gã đều góp phần khoe khoang những chiến thắng vẻ vang của bản thân.
“Người Ragna!” - Ngụy Lưu thầm nghĩ, hắn phất tay áo bào, nghiêng cằm lên tỏ ý cao ngạo.
Gã người Ragna thu lại nụ cười, hất hàm hỏi “Ngươi tới nơi này làm gì?!”
Gã lần này hỏi bằng tiếng phổ thông, không giống với giọng ca lúc nãy – Ngụy Lưu tựa hồ rằng hắn đã hát một khúc ca của người Ragna. Người Ragna làm chủ bờ Tây, thời gian sống trên nước nhiều hơn trên cạn, tính tình nổi tiếng hung dữ và không quan hệ với người ngoại tộc. Ngụy Lưu dựa vào những thông tin mình biết đó, lựa tông giọng bình ổn mà đối lời “Ta cũng chỉ là ngẫu nhiên du ngoạn tới đây, thấy ở đây phong cảnh hữu tình nên không đặng được mà dừng lại…”
Còn chưa dứt lời, hắn đã thấy gã người Ragna chẳng nói chẳng rằng lao đến, từng bước nện xuống đất rung chuyển, hắn lấy sức lăng cả người về phía Ngụy Lưu như một cái chùy khổng lồ đầy lông, Ngụy Lưu không lúng túng, bật nhanh về phía sau, đáp nhẹ nhàng trên mũi chân phải, sẵn sàng vào thế. Mỏm đá hình đầu rồng đã vỡ tan tành. Gã người Ragna bình tĩnh đứng dậy, phủi bụi trên người.
Ngụy Lưu dám chắc sẽ không thoát khỏi chỗ này mà không phải giao đấu. Nhìn qua, gã người Ragna mạnh kinh hồn nhưng lại không quá nhanh, cả cái cơ thể đồ sộ đó cần thời gian để có thể bắt kịp với hắn. Ngụy Lưu bày kế trong đầu, nếu phải đánh thật, hắn không muốn đối đầu trực tiếp mà sẽ tránh đòn liên tục cho địch mất sức rồi ra đòn quyết định sau. Hắn và gã không thù không oán, vừa gặp đã ra đòn không duyên cớ, đúng là xúi quẩy!
“Người đi áo gấm vinh quy
Thân chinh khói lửa
Hằng nhớ bên bến đò
Ai trao người đai lưng khắc tên chàng”
Đó là một thứ âm thanh Ngụy Lưu chưa từng nghe trong đời.
Trong khoảnh khắc đó, như thể tất cả những con chim trên đời đã ngừng hót, gió đã ngừng thổi, sóng thôi vỗ bờ, một thứ thanh âm trong trẻo nhưng đầy bi thương, chạm thật sâu vào trong đáy tim hắn. Như thể hắn đã quên một điều gì đó vô cùng quan trọng, như thể hắn đã ở trên đỉnh vinh quang rồi mất đi tất cả. Như thể… như thể 10 năm lênh đênh trôi qua trong một cái chớp mắt!
Ngụy Lưu lập tức hướng về phía phát ra thanh âm, trong lòng không khỏi dấy lên sự tò mò sâu sắc. Và hắn kinh ngạc nhận ra, toàn bộ bầu trời đã chìm trong một màu đỏ tía.
Không thể nào, mới chỉ trước khi gã Ragna lao đến, mọi thứ vẫn còn mang sắc vàng cuối chiều uể oải. Không thể nào, chuyện gì đã xảy ra? Điều này là hoàn toàn phi lý! Ngụy Lưu nheo mắt, thận trọng nhìn gã Ragna ngạo nghễ xốc lại đai giáp, tiến về phía chiếc đò. Hắn làm việc đó quá sức thoải mái, làm như hắn biết chiếc đò sẽ đến vậy?
Vượt qua màn sương, hắn ngây người khi được tận mắt chiêm ngưỡng một dung nhan tuyệt đối mỹ lệ. Đẹp, đẹp quá mức trí tưởng tượng của hắn. Ngụy Lưu đã từng vắt óc hình dung xem “Vẻ đẹp của một cô gái Việt Quốc" mà các bô lão từng tôn sùng là như thế nào. Thế nhưng hắn không thể ngờ rằng, dù là trong hoang đường nhất, hắn cũng không thể tự mình vẽ ra một khuôn mặt như vậy. Mái tóc nàng đen dài, vòng hoa cúc trắng đội trên đầu như một vương miện, tôn lên đôi mắt to cùng hàng mi dài hết sức kiều diễm. Chiếc mũi thanh nhỏ và đôi môi mọng hơi hờn dỗi khiến cho nàng luôn như đang bỡn cợt hắn. Nàng tấp bến, hỏi khẽ:
“Khách quan có muốn qua bờ bên kia hay không?”